Đương Đương công chúa nhìn thấy nàng, tâm trạng vui vẻ bỗng tan biến.
Cố Sơ Vân đang gảy đàn, trên khuôn mặt sắc nước khuynh thành hiện lên vẻ tức giận nhanh đến mức người ta không thấy được.
Tiếng đàn của nàng ta du dương êm tai, như nước chảy nhẹ nhàng qua
chiếc cầu nhỏ, mỗi một âm sắc được đánh đến không có kẽ hở, không ít
người trong học viện đều phát hiện ra đều thốt lên khen ngợi kinh ngạc.
“Tiếng đàn của Cố nhị tiểu thư thật hay, nếu cô ấy có thể tham gia
đại hội đấu văn, chắc chắn sẽ giành được hạng nhất trong cửa ải cầm kỹ”.
“Đúng thế, nhưng cô ấy xui xẻo, bị Cố Sơ Lan liên lụy, bỏ lỡ cơ hội lần này”.
“Nếu cô ấy có thể tham gia trận chúng kết đại hội đấu văn, thì có thể có chút danh tiếng, tương lai chắc chắn có thể bay lên cành cao trở
thành phượng hoàng, đáng tiếc tất cả đã muộn rồi”.
“…”
Cố Thanh Hy cũng không thể không khâm phục, Cố Sơ Vân thực sự gảy đàn rất hay.
Nhưng dưới tiếng đàn du dương, lại mang theo chút u ám không dễ phát giác, tiếng đàn như này, nàng không thích.
Tối qua Tiêu Vũ Hiên bị chém không ít nhát đao, hôm nay quấn băng thật dày lên lớp học,
Cố Thanh Hy huých cánh tay của hắn ta, cười nói: “Ngươi cũng thật liều quá, bị thương nặng như vậy còn lên lớp”.
Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu, mặt hướng lên trời cao, không để ý đến nàng.
“Xùy, còn giận hả, được rồi, vuốt lông cho ngươi, tối qua ngươi bị
thương quá nặng, ta sợ ngươi chết tại chỗ mới bảo Phù Quang đưa ngươi về mà”.
Thấy Tiêu Vũ Hiên vẫn không để ý đến nàng, Cố Thanh Hy ghé sát gần
hắn ta, ánh mắt lướt nhìn Diệp Phong ngồi bên cạnh chăm chú nghe giảng,
thấp giọng nói: “Tiểu Hiên Hiên, ngươi nói xem thiếu niên tối qua đó
liệu có phải là Diệp Phong không?”
Gương mặt kiêu ngạo của Tiêu Vũ Hiên hiện lên vẻ nghi ngờ, cũng hạ giọng trả lời: “Ta cũng nghi ngờ như vậy”.
“Vậy chúng ta có cần xác nhận xem không?”
“Xác nhận thế nào?”
“Hôm qua không phải hắn ta cũng bị nhém rất nhiều nhát sao? Ta nhớ trên cánh tay hắn ta có một vết chém, kéo áo hắn ta ra?”
“Nhiều người như vậy, bị nhìn thấy không hay lắm”.
Cố Thanh Hy gõ đầu hắn: “Nghĩ cái gì thế, ta nói là vén tay áo hắn ta lên”.
“Đau đau đau, hôm qua đầu ta bị đập vào vách tường, đến bây giờ vẫn còn sưng, cô có thể nhẹ tay chút không?”
Khả năng đánh đàn luôn là niềm kiêu hãnh của Cố Sơ Vân, đại hội đấu
văn nàng ta không đi, trong lòng nàng ta luôn nung nấu một ngọn lửa.
Lần này, mỗi học trò đều phải lên đàn một khúc, nàng ta vô cùng tự tin, quyết tâm phải làm mọi người kinh ngạc.
Quả nhiên, mọi người đều nghe đến say mê.
Trong khi đó, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên lại thì thầm to nhỏ, Cố Sơ Vân không vui, âm điệu cũng lệch đi.
Trong lúc mọi người đang nghe say sưa, Cố Thanh Hy bỗng nhiên tiến
tới phía trước, vén tay áo của Diệp Phong lên. Không biết là nàng dùng
sức quá mạnh hay là áo của Diệp Phong quá tệ, chỉ động tác vén ống tay
áo lên thôi mà cả ống tay áo đã bị nàng xé xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT