Nàng nói với Cố Thanh Hy rằng Đương Đương công chúa muốn bỏ thuốc nàng ta bao giờ?
“Cố Sơ Vân, ngươi đúng là tiểu nhân nham hiểm, ngươi ra đây cho ta”.
Đương Đương công chúa thét to, không quan tâm trong học đường có bao
nhiêu bạn học đang nhìn mình, lập tức kéo Cố Sơ Vân ra ngoài.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Bỏ thuốc nàng?
Còn non lắm.
“Nha đầu xấu xí, cô thật sự không sao à?”
“Không sao, ngươi trách ta không để lại cho ngươi ít canh à?”
“…”
Tiêu Vũ Hiên tức giận trừng nàng.
“Ăn ăn ăn, cô là quỷ chết đói đầu thai sao? Cái gì cũng dám ăn, cô không sợ bị bỏ độc chết à”.
Cố Thanh Hy bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Diệp Phong lạnh lùng ít nói.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Tiểu Phong Phong, quê của ngươi ở đâu?”
Diệp Phong cúi đầu lật sách, cứ thế làm lơ nàng.
Diệp Phong quá ít nói khiến Cố Thanh Hy thấy chán, nàng duỗi người,
cảm giác buồn ngủ kéo đến: “Ta chợp mắt một lát, đến giờ học gọi ta
dậy”.
Nói xong, nàng tìm một tư thế thoải mái, chìm vào giấc ngủ say.
Mọi người sững sờ.
Lại ngủ?
Sao hôm nào nàng cũng ngủ trong giờ học vậy?
Chẳng lẽ người học giỏi đều học trong mơ à?
Lúc Cố Thanh Hy mơ màng tỉnh lại, Từ phu tử đang thao thao bất tuyệt cái gì đó.
Cơn buồn ngủ của nàng lập tức bay đi.
Không phải đã bảo Tiêu Vũ Hiên đến giờ học gọi nàng dậy sao?
Giờ thì hay rồi, không biết Từ lão đầu lại muốn làm khó gì nàng đây.
“Quân tử học tập, nghe vào tai, nhớ vào lòng, biểu hiện ở hành động, thể hiện ở cử chỉ…”
Cố Thanh Hy dụi mắt cho tỉnh, còn chưa kịp nắm rõ tình hình đã nghe Từ phu tử mừng rỡ nói.
“Cố tam tiểu thư dậy rồi sao, vậy thì mời Cố tam tiểu thư nói tiếp”.
Nói?
Nói gì?
Cố Thanh Hy nhìn với phía Tiêu Vũ Hiên, chớp mắt.
Tiêu Vũ Hiên dùng sách che mắt, quay đầu sang chỗ khác.
Từ phu tử giảng nhiều như thế, sao hắn ta biết Từ phu tử đang giảng cái gì được.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Diệp Phong, không ngừng dùng mắt ra hiệu,
nhưng Diệp Phong lại xem nàng như không khí, coi thường sự tồn tại của
nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT