“Nay giờ tý đã qua, ta cũng đã uống rất nhiều rượu, buồn ngủ lắm, hay là để mai chúng ta hẵng chữa bệnh đi”.
Nói xong, nàng nhấc chân đi ra ngoài.
Thanh Phong, Giáng Tuyết chặn ngang đường nàng đi.
“Bây giờ ta vừa buồn ngủ vừa chóng mặt, nhỡ chẩn đoán lầm, bất cẩn
lấy mạng ngươi thì phải làm sao bây giờ, theo ta thấy, cứ để ta ngủ no
say rồi hẵng chẩn bệnh”.
Dạ Mặc Uyên lạnh lẽo thốt ra một câu: “Nếu chẩn sai, thế thì lấy mạng ngươi bù vào”.
Cố Thanh Hy nghiến răng.
Bỏ đi.
Không chấp nhặt với loại nam nhân nhỏ nhen này.
“Chẩn thì chẩn. Hai người các ngươi đi bắt một ít rắn độc, bò cạp độc, nhện độc, rết độc về đây, càng độc càng tốt”.
“Bắt để làm gì?”, Thanh Phong hỏi.
“Tất nhiên là để chữa bệnh, chẳng lẽ ngươi muốn mang đi nấu lẩu”.
Cậu ta biết là chữa bệnh, nhưng đống côn trùng kịch độc đó thì chữa kiểu gì?
Cố Thanh Hy cho Thanh Phong một ánh mắt ngu ngốc: “Ngươi chưa nghe câu lấy độc trị độc bao giờ à?”
Thanh Phong nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, thấy hắn không phản đối thì mới bảo hạ nhân đi bắt, tiện thể mời Thu Nhi ra ngoài.
“Tìm cái lô đỉnh thật to, loại nào có thể cho cả người vào ấy, châm lửa lên, đun nóng nước bên trong”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa soàn soạt viết phương thuốc xuống trang giấy to, bảo họ đi bốc theo đúng phương thuốc này.
Chẳng mấy chốc, rắn độc và mấy thứ độc khác đã được vác cả bao về, nước trong đỉnh cũng đã được đun nóng”.
“Tốt rồi, hiệu suất làm việc rất cao”.
Cố Thanh Hy nở nụ cười, nhắm mắt đi tới trước mặt Dạ Mặc Uyên, cũng
không bắt mạch cho hắn mà mới mở miệng câu đầu tiên đã: “Cởi hết quần áo ra”.
Hưm…
Khí lạnh nhanh chóng dâng lên trong phòng, không khí lạnh lẽo đến lạ, Dạ Mặc Uyên nheo đôi mắt nguy hiểm: “Cô lại muốn làm gì?”
“Toàn thân ngươi đều là độc, không cởi quần áo thì làm sao thi châm trừ độc?”, Cố Thanh Hy cho hắn ánh mắt khinh thường.
Tuy nhiệt độ không khí đã ấm lên một chút, nhưng sắc mặt Dạ Mặc Uyên vẫn âm u đến khó coi.
Không biết có phải đang nhớ tới cái đêm mờ ám của hắn với Cố Thanh Hy không, mà gương mặt điển trai dưới lớp mặt nạ quỷ kia chợt đỏ ửng đến
đáng ngờ.
Cố Thanh Hy liên tục thả dược liệu vào trong nước sôi, chờ một lúc
lâu vẫn không thấy Dạ Mặc Uyên cởi quần áo thì chợt nhíu mày: “Nghệt mặt ra đó làm gì? Chẳng lẽ chờ ta cởi cho ngươi?”
“Cô ra ngoài”, giọng hắn có hơi yếu.
“Ta ra ngoài rồi thì ai thi châm cho ngươi?”
Cố Thanh Hy buồn cười đưa tay ném phần dược liệu cuối cùng vào đỉnh,
khoanh tay nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Đường đường là Chiến
thần mà lại thẹn thùng ư?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT