Nàng đá chân thành gió lốc, đá bay toàn bộ đám người làm đang kéo Thu Nhi, sau đó quát mắng: “Ai dám động nàng ta”.

“Cố tiểu thư, Vương phủ thưởng phạt phân minh, người…”

Cố Thanh Hy lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi đã gọi ta là Cố tiểu thư thì chứng tỏ ta vẫn chưa phải là người của Vương phủ, nếu đã không phải là người của Vương phủ thì bớt lấy cái đống quy củ của Vương phủ đến hù ta đi”.

“Soạt soạt soạt…”

Tám bóng người trực tiếp xuất hiện, tách Cố Thanh Hy và Thu Nhi thành hai ngả, tốc độ có thể so với báo săn.

Chỉ cần liếc nhìn thôi Cố Thanh Hy đã biết võ công đám người này không hề tầm thường, e là nàng không thể đối phó được.

Thu Nhi hoảng sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cố Thanh Hy quay đầu nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, híp mắt nói: “Vương gia, ngài có ý gì thế này?”

“Cô nói cô thích đùa giỡn mỹ nam mà? Bổn vương cho tỳ nữ của cô thử một chút xem kỹ thuật của thủ hạ ta rốt cuộc có ổn hay không”, Dạ Mặc Uyên nhấn mạnh hai chữ kỹ thuật.

Cái định mệnh.

Chuyện của mấy trăm năm trước rồi mà hắn vẫn còn nhớ hả.

Trí nhớ của tên này còn đáng sợ hơn cả nữ nhân.

Nàng hiểu ra rồi, Dạ Mặc Uyên là tiểu nam nhân thích ghi thù, là cái loại mà thù cực kỳ cực kỳ dai ấy.

“Kỹ thuật của thủ hạ ngươi ắt hẳn là rất tốt, theo ta thấy thì không cần phải thử gì đâu”.



“Bổn vương thấy… Rất cần”.

“Dạ Mặc Uyên, ngươi đừng có mà quá đáng”, Cố Thanh Hy đã ném con sâu ngủ đi đâu mất rồi.

Đường đường là Chiến thần Vương gia, lại đối phó với một tiểu tỳ nữ tay trói gà không chặt, hắn không sợ mất mặt ư.

“Bổn vương biết khinh công của cô không tệ, nếu cô có thể đánh thắng tám người họ trước khi hạ nhân dẫn Thu Nhi đi thì bổn vương sẽ thả người”.

Cố Thanh Hy hận không thể đấm chết hắn.

Rõ ràng Dạ Mặc Uyên đang muốn làm khó nàng, tám cao thủ tuyệt thế, tưởng nàng là thần chắc?

Hắn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không vậy?

“Bản thân mình không thể làm được thì đừng bắt người khác phải làm, ngươi đường đường là Vương gia, chẳng lẽ mấy chuyện cơ bản này mà cũng không biết hả?”

“Người đời thường nói bổn vương giết người như ngóe, tàn bạo khát máu, cô trông chờ vào việc bổn vương thiện lương đến mức nào?”

Cố Thanh Hy cắn răng: “Được, ngươi vừa nói, chỉ cần ta có thể đánh bại bọn họ trước khi hạ nhân dẫn Thu Nhi đi thì ngươi không được truy cứu chuyện ta dạo thanh lâu nữa, lại càng không được làm khó Thu Nhi”.

“Được”.

Đôi môi mỏng của Dạ Mặc Uyên nhấn thật mạnh câu nói, đôi mắt phượng hẹp dài sáng rỡ như vì sao.

Thanh Phong, Giáng Tuyết chẳng ôm chút hi vọng nào với nàng.

Tám người này đều là cao thủ bậc ba thượng thừa, cực kỳ hiếm có, nàng là kẻ còn chưa được tính là bậc một, có cái gì để đánh lại người ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play