Cố Sơ Lan cố tình thấp giọng mắng: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại ăn mặc như thế này nữa rồi? Trước mặt Trạch Vương, tỷ không thể làm bừa được. Trạch Vương gia, từ trước đến nay tỷ tỷ vẫn luôn như vậy, mong ngài đừng để ý làm gì”.

Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.

Cái gì mà “lại” chứ?

Không còn trong trắng nữa, vậy mà vẫn có mặt mũi tiếp tục quấn lấy Trạch Vương, cũng không biết cô ta lấy đâu ra tự tin.

“Muội muội, muội nói gì vậy chứ, chính vì biết Trạch Vương sẽ đến nên ta mới đặc biệt trang điểm. Mọi người nhìn y phục của ta xem, đẹp không?”

Đẹp?

Mọi người nhìn mà muốn ói.

“Trạch Vương, chúng ta đều đã đến tuổi thành thân rồi, vậy khi nào thì ngài mới chính thức đến nhà ta hỏi cưới?”

Cố Thanh Hy xoay người hướng về phía Trạch Vương, cố ý suýt chút nữa vấp ngã, gió cuốn tấm màn che trên mặt rơi xuống, để lộ ra một khuôn mặt xấu xí gớm ghiếc và đáng sợ, phóng đại trước mặt Trạch Vương.

Trạch Vương hoảng sợ đến mức lùi lại mấy bước, tim đập mạnh vài nhịp.

Thật là một khuôn mặt quá mức xấu xí, vô số những vết rỗ, chằng chịt những mụn mủ với nhiều kích cỡ khác nhau, ngay một chỗ nguyên vẹn cũng không có.

Kinh tởm nhất là Cố Thanh Hy còn thoa rất nhiều kem nền và đánh son đỏ tươi lên mụn mủ, trông chẳng khác gì ma quỷ.

Nhìn thấy khuôn mặt này, Trạch Vương suýt chút nữa đã ói hết ra ngoài. Khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng tao nhã lịch sự, bây giờ lại xuất hiện toàn vẻ ghê tởm.



“Cố Thanh Hy, ta nói cho cô biết, ta lấy ai chứ không thể nào lấy cô. Bây giờ ta sẽ lập tức đi tìm hoàng thượng xin thánh chỉ, hôn sự của chúng ta kết thúc ở đây đi, sau này cô đừng quấn lấy ta nữa”.

“Hôn sự của chúng ta là do tiên hoàng ban cho, e là hoàng thượng cũng không có quyền hủy hôn ước này. Trạch Vương, ta nghĩ chúng ta vẫn nên cố gắng chịu đựng nhau đi, tránh chuyện ôm rơm nặng bụng”.

Từ trước đến nay Cố Thanh Hy luôn rất nhu nhược, nhìn thấy hắn ta còn không dám ngẩng đầu lên, giờ lại nói ra những lời cuồng ngạo như vậy, Trạch Vương tức giận đến mức toàn thân phát run.

Nữ nhân xấu xí này, cô ta tưởng mối hôn sự này không thể lay chuyển được sao?

“Cô ngồi chờ thánh chỉ huỷ hôn đi”.

Trạch Vương mặt mày phờ phạc bước đi, để lại một đám người sững sờ.

Cố Sơ Tình vội vàng đuổi theo, lấy lòng nói: “Trạch Vương gia, ta cũng thấy tỷ tỷ không xứng với ngài, ta ủng hộ ngài hủy bỏ hôn ước”.

Cố Sơ Lan giả tình giả nghĩa cười nói: “Tỷ tỷ, cho dù Trạch Vương không lấy tỷ thì tỷ cũng đừng buồn. Dựa vào quyền thế của nhà chúng ta, cho dù dung mạo của tỷ hơi xấu xí thì vẫn có rất nhiều người muốn lấy tỷ mà”.

Cố Thanh Hy ngồi trên ghế đẩu, thảnh thơi cầm nho trên bàn lên ăn một cách hưởng thụ, không chút quan tâm phun ra một câu.

“Đúng rồi, cho dù Trạch Vương không lấy ta thì ngài ấy cũng tuyệt đối không lấy muội. Đương nhiên, đám quan lại quyền quý kia cũng sẽ không lấy một thứ nữ đã mất đi sự trong trắng làm thê tử”.

“Ngươi…”

Cố Sơ Lan nổi giận đùng đùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play