Đứng ở đằng xa quan sát, Cổ Phong thầm nghĩ, liệu người ở thế giới này có thể tiếp thu kiến thức mới này không.
Về cơ bản, thứ duy nhất mà con người ở đây hiểu là võ hồn, hồn lực,... Thứ như kiếm thế là hoàn toàn mới. Đối với phong hào đấu la, họ có thể tạo ra một chút nhờ vào hồn lực cường đại, nhưng đó không phải kiếm thế chân chính. Kiếm thế chân chính, không hao tốn gì cả, chỉ cần tỏa ra là đã đủ nghẹt thở đối thủ. Ngưng tụ còn có thể thành kiếm.
Tiểu Lôi miệt mài tu luyện nguyên một ngày không rời mắt, nhưng cũng chả hiểu gì. Tuy nhiên cậu bé đã có chút đầu mối.
Đây cũng là lý do Cổ Phong quyết định đưa cho cậu bé bộ kiếm pháp này.
Dựa theo Vũ Trụ Tiên Đồng, hắn có thể nhìn ra đối phương có thiên phú về kiếm pháp.
Việc này cũng là một trong những thứ trớ trêu ở thế giới này. Sinh ra là nhận được võ hồn được truyền từ cha mẹ hoặc có chút biến dị, nhưng nhỡ đâu người đó có thiên phú học đao, võ hồn lại là cuốc.
Mỗi con người đều nhận được một món quà trời cao ban tặng. Võ hồn lại là cha truyền con nối, vậy tỉ lệ để trùng cả võ hồn lẫn thiên phú là rất ít.
Vừa lên 6 tuổi đã được định sẵn là đi con đường nào, và không thể chọn phương hướng khác, điều này sẽ chỉ làm nhiều nhân tài không được trọng dụng.
Tuy chưa biết võ hồn cậu bé sẽ là gì, nhưng hắn vẫn đưa Vô Danh Kiếm Thế để kiểm chứng. Nếu may mắn, lên 6 tuổi có thể thức tỉnh võ hồn liên quan tới kiếm đâu.
Đại lục vẫn đang ở trong giai đoạn chuẩn bị cho hỗn loạn, nên cũng không ai nghiên cứu về các võ hồn chặt chẽ hơn.
Như là làm thế nào để một phế võ hồn như liềm gặt rau, cuốc đất có thể tu luyện.
Mấy cái ý nghĩ như phế võ hồn cả đời không thể tu luyện đã bị thâm căn cố đế trong suy nghĩ từng người, từ già tới trẻ. Vì đó, cũng không ai nghĩ đi tìm hiểu.
Con người có thể suy nghĩ người khác bị điên hay hoang tưởng về thứ gì đó, nhưng có thể họ đang đi tìm chân lý mà cả thế giới bãi bỏ đâu.
Tự dưng nghĩ ra bóng đèn, tàu điện, toán học? Thế mà là con người? Người ngoài hành tinh cả, mấy chú cứ hiểu nhầm. Cái tầm IQ ở tầng vũ trụ rồi.
Không ngoài dự đoán của Cổ Phong, Tiểu Lôi mau chóng nắm giữ được cơ bản.
Nếu tính đúng, cần 10 năm thì có thể viên mãn Vô Danh Kiếm Thế.
Tuy chỉ là kiếm pháp Cổ Phong ngẫu hứng sáng tạo, cực kỳ dễ học, nhưng đối với người không có chút kiến thức nào về kiếm pháp, hay hồn lực, để học rất khó.
Nên nhớ cậu bé mới có 5 tuổi, sống ở thôn làng, 10 năm là cực kỳ nhanh rồi, tính ra khi viên mãn hắn mới 15 tuổi thì cũng chỉ hơn Đường Tam hiện tại 3 tuổi thôi.
Nhưng mà vẫn chậm hơn Tiểu Tam nhiều, công pháp Đường Môn của hắn khó hơn Vô Danh Kiếm Thế nhiều.
Đường Môn công pháp lằng nhằng khó tinh, Cổ Phong cũng chả thích, Vô Danh Kiếm Thế mà viên mãn được thì một kiếm là đứt tay, kể cả có Huyền Ngọc Thủ.
Không thèm quan tâm nữa, Cổ Phong rời đi.
Trước khi đi, hắn chỉ để lại chút kiếm ý để phòng ngừa. Với kiếm ý của hắn hiện giờ, chặt hồn sư 50 như chơi, cướp mà dám thò chân vào là chết lúc nào không biết.
Nó cũng không có tồn tại mãi mãi mà chỉ có 3 năm.
“Nhân duyên vô thường, chỉ có thể xem hắn đi được bao xa, ta cũng không giúp gì được nữa” Cổ Phong thầm nghĩ
Bắt đầu trên đường quay về học viện.
Rời đi đã được 5 ngày, 1 ngày ở Tinh Đấu Sâm Lâm, 4 ngày còn lại thì ẩn giấu quan sát Tiểu Lôi cùng ngôi làng.
Gỡ bỏ mặt nạ quỷ xuống hắn thở dài, “Không biết những việc ta làm có bị các vị thần theo dõi không”
“Không thể” Hệ thống đáp
“Cũng đã lâu ngươi không mở miệng nha”
“Ta mà không tự động lên tiếng, thì đến bao giờ mới được lên sóng truyền hình”
“Chuyện chính” Cổ Phong nghiêm túc nói
“Vì kí chủ tu luyện Tiên Đạo, thoát ly khỏi vận mệnh, hệ thống đã có thể che giấu”
“Trước kia không thể?”
“Nếu còn là hồn sư tu luyện hồn lực thì không thể”
“Lý do?”
“Người ta chưởng quan vi diện này, ngươi đi theo hệ thống tu luyện người ta đưa ra, như thế không đủ sao mà còn hỏi lý do” Hệ thống như nhìn thằng ngu
“Ý ta là tại sao ngươi không thể giấu đi”
“Như đã nói”
“Ý ngươi là ngươi vô năng không chặn lại được” Cổ Phong nói khoáy
“Cái định mệnh, đương nhiên có thể, bản hệ thống là đa năng không gì làm không được, nhưng cần chút công phu nên lười làm”
“Vê lờ”
“Đa năng? Ngươi ăn shit được?” Cổ Phong hỏi
“Nếu qua mồm kí chủ thì ô kê luôn”
“Mẹ nó vô năng”
“Thằng ngu bã đậu”
“Tao mệt 2 chúng mày quá rồi, chuyển cảnh” Ai đó said
Quay về học viện
“Phong ca” Tiểu Tam gọi
“Ừ, có chuyện gì xảy ra không”
“Không có nha, chúng ta vẫn đang giữ chuỗi liên thắng leo hạng”
“Nghe như game vậy” Cổ Phong thầm nghĩ
“Chúng ta đã thắng được 3 lần liên tiếp rồi” Tiểu Vũ chạy tới cười hì hì nói
“Nếu ta nhớ không nhầm, thì sau 27 liên thắng, Thất Quái sẽ gặp Hoàng Đấu Chiến Đội” Cổ Phong trầm tư
“Hai ngươi giỏi lắm” Cổ Phong cười mỉm
“Phong ca, lúc ngươi đi, Tiểu Vũ có dẫn mọi người đến Linh Thực Đường ăn khá nhiều” Tiểu Tam ngượng ngùng nói
Dù sao cũng là huynh đệ mình kinh doanh, suốt ngày dẫn 8,9 người đến ăn chùa cũng không phải ý hay.
“Không sao, các ngươi thích là được, không phải khách sáo”
“Đó, ta nói là được mà” Một con quạ đen từ đâu chui ra nói
Hóa ra là viện trưởng ki bo bủn xỉn.
“Việc này là chủ ý của ngươi?” Cổ Phong nghi ngờ hỏi
Tiểu Vũ nhanh nhảu nói, “Đúng vậy Phong ca, là viện trưởng sau khi biết ta có lệnh bài thì dụ ta nha”
“Nếu là ý của ngươi thì cần trả tiền” Cổ Phong liếc qua
“Ây, viện phó, chúng ta là người một nhà, cần gì tính toán thế” Phất Lan Đức nói
“Người nhà thì mới không cần khách sáo, chi tiền” Cổ Phong hờ hững nói
Phất Lan Đức có thể làm gì, đành phải chìa ra chút tiền, lòng đau như cắt, cảm giác như mất quả thận.
Đúng là thằng thần kinh
“Tiểu Vũ, ngươi cũng có thể dẫn bạn bè đi, ta không quan tâm, nhưng đó là nếu ngươi thích, còn bị dụ hay ép, thì bảo ta, nhà còn cất mấy cân hành đang cần xả hàng đây” Cổ Phong cười nói
Mọi người cũng dần dần tụ tập đến. Trong đó có hai khuôn mặt khá u ám nhìn Cổ Phong.
Không thèm liếc mắt nhìn, Cổ Phong tuyên bố, “Ngày mai ta sẽ mở khóa tập luyện, ai cũng phải đến, nhớ kỹ”
Hắn quyết định huấn luyện tiểu đội này một chút kiến thức thực chiến.
Vì đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu trong phó bản, nên hắn khá tự tin, cùng kiến thức kiếp trước, hắn đủ sức.
Đừng đùa, hắn có Nam Huỳnh Đạo giật chết người
À nhầm, cái đó là công phu bốc phét
Phải là Bát Quái, Âm Dương, cùng vài cốt lõi của võ thuật
Kiếp trước hắn có biệt danh là Phong đa tài, nên cũng đừng hỏi sao biết lắm thứ thế.