“Trúc Thanh, ta dạy ngươi sử dụng Thập Nhị Dực” Cổ Phong nói
“Ngươi chỉ cần tập trung linh hồn vào nó, tưởng tượng lối di chuyển của nó là được”
Cách sử dụng cũng không phải quá khó, nhưng muốn cường hóa thì phải đổ linh khí cùng kiếm ý vào, tỉ mỉ điều khiển 1200 con thoi cũng không phải chuyện dễ.
“Cái này có thể giúp ta bay sao” Trúc Thanh hỏi nhỏ
“Tác dụng vốn có của nó nha”
Tạo hình là cánh thì không để bay, chắc để chạy?
“Nhìn kỹ, đây là một trong những cách ta hay dùng” Cổ Phong nói
Thập Nhị Dực tách ra, bay tán loạn trong một khuôn hình vòng tròn gần giống Vạn Giải.
“Đây là một cách để cầm cố địch, nhưng nó yêu cầu linh hồn lực lớn, vì ngươi không có linh khí”
“Trước tiên, vẫn là học cách bay trước đi”
Để một lúc điều khiển 12 cái cánh đồng đều cũng không phải dễ.
Trúc Thanh thử vài lần nhưng đều được vài giây là cánh lại vỗ không theo nhịp, bay loạng cha loạng choạng.
“Trúc Thanh, bắt nhịp với nó, đừng cố toàn quyền nắm giữ khống chế nó”
Thứ này vốn là thuộc về hắn, có người muốn điều khiển, kháng cự là điều đương nhiên.
Dù biết là thế nhưng việc này cũng không phải dễ. Nó cũng giống việc đi làm thân với một con ưng vậy, nó là của người ta, bây giờ mình muốn chỉ nó làm cái này cái kia, nó tất nhiên sẽ không làm.
Cần phải làm quen trước rồi mới có thể điều khiển những mệnh lệnh đơn giản.
Học mãi từ sáng tới tối, nàng mới nắm giữ được sơ sơ, có thể trụ ở trên không trung không quá một phút là mất kiểm soát, nhưng vậy cũng đủ rồi. Dù sao cũng chỉ là đề phòng bất trắc nàng không hạ cánh an toàn.
Ngày hôm sau
Trải qua mấy ngày nghiên cứu đội hình Sử Lai Khắc, bên Cuồng Chiến Đội cũng có nắm sơ sơ. Vì là đội mới thành lập nên cũng không có quá nhiều thông tin.
Đại Sư cũng bảo mọi người ẩn giấu thực lực, nên có vài hồn kỹ mọi người vẫn chưa bao giờ thể hiện.
Trước đó vài ngày, đội trưởng bên Cuồng Chiến Đội đã thử gây xích mích để xem xét thực lực đối phương, giao thủ qua vài chiêu thì bị ngăn lại.
Bọn họ cũng từng quan sát Đường Tam đánh đội 2 người, nhưng Tiểu Tam chỉ dùng võ học Đường Môn cùng hồn kỹ thứ nhất.
Ngày hôm nay chính là ngày cả hai bên thi đấu.
“Các vị khách mời! Các vị khán giả”
“Hoan nghênh tới Tác Thác Đại Đấu Hồn Trường”
“Tiếp theo tôi sẽ giải thích tiết mục kịch tính nhất trong thi đấu”
Một loạt các điều lệ, cùng những điều cấm kị được liệt kê.
“Thất Nhân Đoàn Chiến”
“Hiện tại bắt đầu”
“Đánh ác liệt vào” Một khán giả hò hét
“Quy tắc đoàn chiến có ba cái, đoàn đội đầu hàng coi như thua, một bên tất cả mất hết chiến đấu lực cũng thua, toàn bộ đội viên ra khỏi lôi đài cũng thua”
“Đầu tiên lên đài sẽ là, siêu cấp cường đội - Cuồng Chiến Đội”
“Chiến tích của bọn họ đã được 7 liên thắng, chỉ cần thêm một ván thì bọn họ sẽ có phần thưởng của bát liên thắng”
“Và đội cản trở điều đó là, Sử Lai Khắc Thất Quái”
“Mới ghi danh không lâu, nhưng chiến tích của từng cá nhân đều rất xuất sắc”
“Hoành không tân vương của chúng ta, trong đó có một vị hồn sư là cùng một tổ hợp với hồn sư Tu La Độc Tấu”
Đó là cái tên bọn họ đặt cho Cổ Phong, với mọi huyễn cảnh đều là quỷ dữ xuất hiện, mọi người liền đặt là Tu La
Đứng trên khán đài, Triệu Vô Cực lo lắng, “Không ngờ trận đầu mà bọn trẻ đã gặp đội ngũ thất liên thắng, trận này chắc không dễ”
“Phải thắng, nhất định phải thắng” Phất Lan Đức đứng bên cạnh nói, nghe thì tưởng là cổ vũ, nhưng ai cũng biết không phải đâu. Hắn đặt tiền cược hết 1.000.000 vàng vào Sử Lai Khắc, với ước mơ một đêm thành đại gia
“Con mẹ nó, nếu chúng ta thua thì sao”
“Cùng lắm ngủ ngoài đường”
“...”
Trọng tài tiếp tục nói, “Các ngươi đã hiểu hết các quy luật chưa”
“Hiểu rõ”
“Chuẩn bị…”
Nhảy ra khỏi sàn đấu lè lẹ, “Bắt đầu”
“Lên” Cuồng Chiến Đội đội trưởng hét
“Mọi người tản ra” Lúc này Đường Tam ra hiệu, đồng thời dùng lam ngân thảo bao trùm lấy cả sàn đấu, từng cây cỏ cao hơn 2 mét mọc ra
“Mọi người cẩn thận” Cuồng tê hồn sư đội trưởng hét lớn
Trúc Thanh đã không biết từ khi nào bị ném lên trời mà không ai hay.
Mộc Bạch cùng Tiểu Vũ, luân phiên nhảy ra từ đâu đó, đánh vài cái rồi biến mất, để tạo cảm giác chú ý xung quanh cùng lấy sự tập trung của bọn họ.
Đường Tam gia nhập, hắn trực tiếp quấn lấy Cuồng Tê. Áo Tư Tạp lúc này đã bay ở trên không quan sát vị trí từng người.
Quỷ Ảnh Mê Tung, đánh rồi chạy, Tiểu Tam bắt đầu dụ dụ đối phương tiến tới gần mép.
Lúc này trên không trung, Áo Tư Tạp nói: “Bàn tử, ngay lúc này”
Ba, bốn quả cầu lửa được phun lên trời, đằng trên nó xa xa là Trúc Thanh.
“Mọi người quay lại bảo vệ Như Ý Bàn” Tri chu hồn sư đội phó cảm thấy tình hình có chút cấp bách quay lại
Nhưng vì lỗi lầm đó, mà đội trưởng bọn họ bất ngờ bị cô lập.
Thời cơ chín mùi, gã đội trưởng tưởng sắp vồ được Tiểu Tam, thì đột nhiên Đường Tam bay lên. Trong hồn khí của hắn có cất sẵn Ma Cô Tràng, lúc này Mộc Bạch cùng Tiểu Vũ đã bỏ việc truy sát từ lâu, quay lại chỗ Tiểu Tam. Hai người đồng thời xuất chưởng, đánh bay Cuồng Tê xuống đài.
“Cuồng Tê đội trưởng, loại”
Đội viên của hắn sững sờ, nhưng cũng không mất quá lâu để quyết định bước tiếp theo. Bọn họ vẫn cố gắng quay lại chỗ Như Ý Bàn. Lúc này liên tiếp các quả cầu lửa rơi xuống.
Tất cả đều phòng thủ cản trở bảo vệ hồn sư hệ hỗ trợ của bọn họ. Lúc này hắn đã đang tích tụ hồn kỹ thứ 3 của bản thân, Thần Bí Chi Quang, có khả năng tăng tất cả thuộc tính lên 15%, cảm giác đau biến mất, lý tính biến mất, các trạng thái phụ trợ trước đó có thể cộng dồn.
Tuy cản lại được hỏa cầu, nhưng không ai ngờ, lấp sau đó lại còn một vị hồn sư, vì bị che khuất tầm nhìn, nên Trúc Thanh thuận lợi vòng ra đằng sau.
“U Minh Bách Trảo”
Hồn kỹ có khả năng đánh liên tiếp nhiều phát lên người đối thủ, vì là hệ hỗ trợ nên thân thể rất yếu, nhận trọn một kích toàn lực cộng thêm Nhất Tự - Lực của Vinh Vinh, Như Ý Bàn bị đánh ra khỏi sân đấu.
Trúc Thanh nhanh nhẹn rút lui về chỗ Đường Tam.
“Tiểu tam, mau chóng thu hồi lam ngân thảo” Đái Mộc Bạch nói
Một nửa chỗ lam ngân thảo quanh bọn họ được thu hồi, nhưng bên kia không có.
Vì lam ngân thảo chạm vào lửa, mà ngọn lửa của bàn tử cũng không phải bình thường, mộc sinh hỏa, càng ngày lan càng nhanh.
“Tư Tạp, mau triệu hồi Đại Tràng phục hồi hồn lực”
Áo Tử Tạp hạ xuống ngưng tụ ra đại tràng đưa cho mọi người.
Một lúc sau thoát ra được hỏa thế đang lớn dần, đội viên bên kia chỉ còn năm người, nhưng thương thế cũng không nhẹ.
Tri Chu bên kia lập tức thi triển mạng nhện, vì đã được rèn luyện lâu, bàn tử nhanh chóng đứng chắn trước phóng lửa. Lửa của hắn hoàn toàn có thể đốt cháy.
Dù không nói, nhưng lúc này bàn tử tự dưng cúi đầu xuống, mạng nhện trói buộc của Đường Tam bắn ra trong bất ngờ, giam giữ được đối phương, đồng thời độc cũng thấm vào.
Trận đấu không cần nhìn nữa cũng biết bên nào thắng. Không ngọ nguậy được bao lâu, toàn đội đã bị mất khả năng chiến đấu
“Ta xin tuyên bố, Sử Lai Khắc Thất Quái toàn thắng”