Ở một nơi nào đó trong rừng Tinh Đấu
Không ngoài dự liệu, Đường Tam vượt cấp hấp thu Nhân Diện Ma Chu hơn 2000 năm. Tiểu Vũ cũng vừa trở về.
Vận đen một cái đó là con nhện này lại là hồn thú Xà Bà nhắm tới. Lần này nàng còn mang theo Long Ông nên không hề sợ hãi.
“Lại gặp, đen như chó” Mã Hồng Tuấn nói nhỏ với Đái Mộc Bạch
“Im miệng, ngươi không thấy tình hình đang căng thẳng hả”
“Triệu lão đệ, chúng ta lại gặp mặt” Xà Bà từ từ bước ra
Bên cạnh bà lão còn một ông lão khác, không còn nghi ngờ, đó là Long Công, Mạnh Thục.
“Con nhện này đã bị ta tổn thương ở mắt, để lại dấu ấn truy đuổi, đợi trời sáng mới săn gϊếŧ” Long Công từ từ bước tới
“Cô nương này nhân phẩm hẳn là có vấn đề” Mã Hồng Tuấn đứng đằng xa nghĩ
“Hồn hoàn của ta đâu” Mạnh Y Nhiên bực tức nhìn lấy xác Ma Chu nhưng không hề có hồn hoàn
“Thật xin lỗi, hồn hoàn đã bị ta hấp thu” Đường Tam ngượng ngùng gãi gãi đầu
“Đám các ngươi đã lấy con rắn rồi còn cướp con nhện của ta nữa”
“Thật là mặt dày, sao ngươi không bảo tất cả hồn thú trong rừng này là của ngươi” Tiểu Vũ gân cổ lên nói
“Chán sống” Mạnh Y Nhiên bất ngờ phi Phá Hồn Đao công kích
“Dừng tay” Một âm thanh từ xa vang đến
Một luồng gió bảo hộ Tiểu Vũ chặn lại phi đao.
“Cô nương, ngươi ra tay cũng quá độc ác đi” Đường Tam đã xuất hiện chắn trước Tiểu Vũ
“Chuyện lần này là chúng ta có lỗi, nhưng ngươi cũng không thể xuất thủ sát phạt như vậy được” Cổ Phong tiến đến
“Coi như hai bên hòa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng”
“Lại là tên hỗn đản nhà ngươi”
“Ông, chính là người này lần trước cướp hồn hoàn của ta” Mạnh Y Nhiên quay lại nói với Long Công
“Tiểu hữu, chúng ta dù sao cũng là hồn đấu la, không phải thứ ngươi có thể khi dễ” Long Công hiển hiện hồn hoàn
“Ta cần một cái công đạo”
“Hồn thú cũng đã bị Tiểu Tam hấp thu, ngoại tôn ngươi cũng tấn công tiểu muội của ta, ngươi còn muốn một cái công đạo?”
“Ta nói ta cần một cái công đạo tức là phải có” Long Công tỏa ra uy áp lên người Cổ Phong
“Long Công, ta vẫn còn ở đây đâu” Triệu Vô Cực đứng ra cản một phần uy áp
“Triệu lão đệ, ngươi không phải đối thủ của hai người chúng ta” Lúc này Xà Bà đứng ra
Long Xà Cái Thế, không phải chỉ là tổ hợp hai vị hồn sư, Long Công người này là một hồn đấu la, trên cấp 80.
“Vậy các ngươi muốn thế nào” Triệu Vô Cực đành phải lui một bước
“Các ngươi phải săn một con Nhân Diện Ma Chu 2 ngàn năm khác cho chúng ta”
“Ma chu là loài hồn thú hiếm, muốn tìm một con khác khó như lên trời”
“Vậy thì phu thê chúng ta đành phải lưu lại các ngươi ở đây rồi” Long Công mạnh miệng
“Triệu chủ nhiệm, mời ngươi lui ra” Cổ Phong lách người hướng về phía trước
“Ngươi đã thấy qua kẻ mạnh phải cho kẻ yếu một công đạo?”
“Nực cười”
“Đôi phu thê nhà ngươi muốn chết rồi?”
“Một hậu bối cũng dám vô lễ như vậy, càn rỡ” Long Ông nổi giận
“Kẻ yếu thì nên biết thân biết phận” Cổ Phong tỏa ra tiên khí ép lại không khí xung quanh
Triệu hồi song kiếm, tư thế hiên ngang nhìn thẳng. Tâm Kiếm tùy thời chuẩn bị, Vạn Giới đã giăng sẵn khắp nơi. Chỉ cần đối phương dám động, ba ngươi lập tức thành thây.
“Hỗn xược” Long Ông dù sao cũng là hồn đấu la, người người kính ngưỡng, đã bao giờ gặp phải tình huống này. Hắn định dùng thân thể lực lượng cho Cổ Phong một gậy.
“Chớ có cử động, không là các ngươi phải chết” Cổ Phong quay sang nói với 2 bà cháu rồi cũng tiến lên
Một gậy một quyền trao đổi. Long Công bị đánh bay ra xa. Hồn sư không có nghĩa là thân thể yếu, dù là hệ khống chế hay phụ trợ. Chỉ là chênh nhau thôi, nhưng thân thể bọn họ vẫn mạnh hơn người bình thường cả nghìn lần. Mạnh Thục là một vị cường công hồn đấu la, vậy mà có thể bị đánh bay bởi một tiểu bối cấp 30.
Triệu Vô Cực kinh ngạc, có lẽ người viện phó này vẫn còn ẩn dấu rất nhiều.
Tuy nhận một trượng, nhưng Cổ Phong không cảm thấy gì cả, xem ra Thánh Thể phải mạnh hơn hồn đấu la nhiều. Nâng không lỗ.
“Vị tiền bối này, ngươi còn muốn chiến” Cổ Phong đã nhân lúc ông ta bị đánh xa mà ngưng tụ ra một cái Vạn Kiếm Quy Nhất.
Đứng sừng sững trên không trung như một vị thần nhìn xuống một con kiến hôi.
Tuy Long Công vẫn chưa xuất ra toàn lực, nhưng cháu cùng vợ mình còn đang bị uy hϊếp, không còn cách nào khác, hắn đành phải thu hồi hồn lực.
Đường Tam đứng xa xa quan sát mọi thứ thầm nghĩ, “Phong ca thật mạnh, ta còn tưởng với kiến thức của Đường Môn, tương lai ta sẽ bảo vệ bọn họ đâu”
Trữ Vinh Vinh đang định phát tín hiệu triệu hồi tông môn giúp đỡ, ai ngờ những gì nàng thấy quả thật kinh thiên động địa.
Những người khác thì nhiệt huyết phun trào, sẽ có một ngày ta mạnh như hắn.
Thực chất Cổ Phong cũng không mạnh vậy, nếu mà nói chiến đấu lâu dài với một vị hồn thánh, hắn chắc chắn phải thua.
Hồn kĩ người ta còn chưa dùng đây, võ hồn chân thân cùng lĩnh vực vẫn còn chưa sử dụng. Thắng cũng chỉ là thắng thân thể, nếu đánh xa lâu dài thì Cổ Phong sẽ bị mài chết.
“Tiểu hữu, việc này chúng ta chấp nhận, mong ngươi thả vợ và cháu ta ra” Long Công từ từ nói. Tuy không thể thấy Tâm Kiếm, nhưng hắn chắc chắn có gì đó nguy hiểm. Tóc 2 người còn vừa bị cắt một ít như để cảnh cáo.
“Vị tiền bối này, mong ngươi lui ra 1000 dặm trước, ta sẽ thả bọn họ sau”
“Ngươi chớ có quá phận”
“Hử” Cổ Xà Bà cùng Mạnh Y Nhiên xuất hiện một vết cắt nhỏ chảy ra máu
“Được” Long Công hậm hực lui ra xa
Một lúc sau
“Được rồi, hai người đi đi” Cổ Phong giải khai Tâm Kiếm, quay người đi
Lúc này, Mạnh Y Nhiên âm thần chạy tới, hắn cũng biết nhưng đối phương căn bản cũng không làm gì được hắn, để xem đối phương muốn làm gì. Bắt được tay Cổ Phong, giật lại.
“Hừ, ta bắt được ngươi” Nàng phát tiết lửa giận mấy ngày tích tụ, dùng hết sức cắn một cái thật mạnh ở cổ tay hắn.
Cổ Phong cũng không kêu, Thánh Thể như hắn thì có thể bị gì.
Nhả ra, “Thù này ta sẽ nhớ kĩ” Mạnh Y Nhiên quay người đi trở về cùng Xà Bà
Thấy thân ảnh của Y Nhiên, Cổ Phong có chút tội nghiệp cho người ta, “Ở hướng bắc 2000 dặm, có một con kịch độc Lục Mâu Hắc Chu cũng không kém con ma chu này”
Nàng ngoái lại một lúc rồi cũng đi luôn.
Cổ tay Cổ Phong vẫn còn dính nước bọt cùng vết răng của nàng. Vinh Vinh tiến đến ngó một cái xong nói, “ Ngươi rõ ràng có thể né được nha”
“Liên quan gì đến ngươi” Bỏ lại Vinh Vinh, hắn gọi mọi người chuẩn bị quay về
“Hừ”