Chương 995

Trang sức đá quý Dụ Thị là nhãn hiệu trang sức lâu đời được sáng lập cách đây hơn hai mươi năm, trên thị trường cạnh tranh khắc nghiệt này, nó vốn không còn quá nhiều ưu thế, đang trong quá trình cải cách.

Dự án “Không Mất Không Quên” được xem là điểm cực kỳ quan trọng trong quá trình cải cách của trang sức đá quý Dụ Thị, lại chết non vì Dụ Lâm Hải qua đời khiến mọi người vô cùng thất vọng.

Không có ai biết rốt cuộc tập đoàn Dụ Thị đang làm gì bên trong, chỉ biết rằng nhân vật chủ chốt của dự án “Không Mất Không Quên” là bậc thầy Nam Ông đã rời khỏi thành phố Bắc, đến thành phố Nam, có vẻ là bị chọc tức nên mới rời đi.

Chẳng mấy chốc đã có người tung tin, nói bậc thầy Nam Ông được Nam Mẫn đón đi, hiện nay đang ở trong khu vườn Hoa Hồng ở thành phố Nam.

Không ngờ lại đón về tận nhà!

“Cô cả nhà họ Nam này nhanh tay lẹ mắt quá, trực tiếp đào góc tường của Dụ Thị, còn đào về hẳn nhà mình! Quá ghê gớm!”

“Trang sức đá quý Dụ Thị và Nam Thị vốn cạnh tranh với nhau, nhưng tổng giám đốc Dụ vừa mới mất, xương cốt còn chưa lạnh, Nam Thị đã công khai cướp người thế này có vẻ không từ thủ đoạn, không phúc hậu cho lắm”.

“Lầu trên nghe ngóng được tin gì chưa, nói linh ta linh tinh thế. Tôi nghe nói là do ban quản trị của Dụ Thị liên hợp lại ép bậc thầy Nam Ông đi, rõ ràng là cô cả nhà họ Nam đã tốt bụng đón Nam Ông về đấy”.

“Cuộc chiến trên thương trường đó thôi không hiểu lắm, cũng chỉ hóng hớt, xem chuyện vui thôi. Tôi không hiểu tại sao cô cả nhà họ Nam lại đón Nam Ông về tận nhà mình vậy, thế có hơi… Riêng tư quá”.

“Cô cả nhà họ Nam, tiền bối Nam Ông đều mang họ Nam, đừng nói là… Người một nhà nha?”

“Lầu dưới tưởng tượng hơi nhiều rồi đó, cùng họ Nam thì là người một nhà hả, nghe là biết cái tên Nam Ông chỉ dùng trong giới nghệ thuật mà thôi, trùng hợp ấy mà”.

Mọi người bàn tán xôn xao với đủ loại phỏng đoán.

Mãi đến khi Nam Mẫn lại đăng thêm một bài nữa, lần này là một video.

Trong video, Nam Mẫn và Nam Ông ngồi đối diện nhau trong đình nhỏ, mỗi người cầm một viên đá máu, tay kia cầm dao khắc, ngón tay thon dài đầy những vết chai.

Nam Mẫn dùng con dao nhỏ nhanh chóng khắc những đường trên đá, không ngẩng đầu lên hỏi người đối diện: “Ông nội, hôm nay ông định khắc cái gì?”

Nam Ông nói: “Ông khắc con Kỳ Lân”.

“Được”, Nam Mẫn nói: “Thế thì cháu khắc con Tỳ Hưu”.

Nam Ông cười khẽ: “Để xem ai khắc nhanh hơn, hôm nay người thua phải rửa chén”.

“Thế thì ông cứ chờ đó mà rửa chén đi”.

Nam Ông vẫn luôn tay khắc, miệng cũng không ngừng: “Ha, nhóc con này, tay nghề của cháu là do ông dạy đấy. Bậc thầy Ngọc Tâm thì ghê gớm lắm hả?”

“Không dám”, Nam Mẫn không hề lơi lỏng, thản nhiên nói: “Không bằng tiền bối Nam Ông”.

Video đã dừng lại ở đó.

Thế nhưng…

Nó lại tạo thành cơn địa chấn long trời lở đất!

“Má nó! Tôi mới xem cái gì đấy nhỉ? Tôi mới nghe cái gì đấy nhỉ? Trong video đó là cô cả nhà họ Nam với bậc thầy Nam Ông đúng không?”

“Định mệnh! Chuyện gì thế này? Cô cả nhà họ Nam còn biết chạm khắc ngọc nữa hả? Không phải là làm dáng cho người ta xem đấy chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play