Chương 508
Nam Tam Tài nói: “Tiểu Dụ ấy hả, nhắc đến nguồn gốc cũng khá sâu xa với ông. Cậu ta là học trò của Hải Phong, lại là cháu ngoại của Hành Nghiêm, nói ra cậu ta cũng không khác gì cháu trai của ông”.
Người già cực thích nhớ lại chuyện cũ, nhưng những chuyện này Nam Mẫn lần đầu nghe ông nội nói.
“Năm đó ông và Văn Hải Phong, còn có Dụ Hành Nghiêm hứng thú cùng nhau đầu tư, học theo ba nhân vật Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi kết nghĩa huynh đệ ở vườn đào, tạo thành nhóm ‘Ba kiếm khách vườn đào’. Ông giỏi điêu khắc, Hải Phong giỏi giám định, Hành Nghiêm thì giỏi buôn bán. Ba anh em xông pha trời nam biển bắc, thị trường đồ cổ không ai không biết đến ba anh em bọn ta, nhưng cũng vì kiếm tiền mà đắc tội với không ít người, qua một thời gian người người gào thét, bây giờ nghĩ lại thật đúng là tuổi trẻ sôi nổi”.
Nam Tam Tài xúc động, lại nói: “Bây giờ bọn ta cũng già rồi, đều là người bước nửa chân vào hoàng thổ, nhân lúc tay chân còn lanh lẹ, thứ gì có thể thấy thì thấy, có thể để lại một vài tác phẩm truyền đời thì cũng không uổng phí cuộc đời này”.
Ông ấy không lừa Nam Mẫn, nói chuyện Dụ Lâm Hải đến tìm mình hợp tác, là hạng mục phục chế phế phẩm ngọc bể.
“Không biết có bất đồng với hạng mục của cháu không?”
Cuối cùng ông cụ vẫn chú ý đến cháu gái: “Ông biết Dụ Thị và Nam Thị tồn tại quan hệ cạnh tranh, nếu kéo thêm gánh nặng cho cháu, ông nội sẽ không đồng ý”.
Nam Mẫn biết ông nội từ đầu đến cuối vẫn giữ nhiệt huyết với điêu khắc ngọc thạch, tuổi xế chiều rồi vẫn dồn sức phục hồi đồ cổ, ông ấy chắc chắn sẽ rung động với đề nghị của Dụ Lâm Hải.
Cái tên Dụ Lâm Hải này thật chó má, rất xảo trá.
Nhất định là anh từ chỗ lão viện trưởng Văn biết được quan hệ sâu xa giữa ba người họ, lại biết thứ ông nội có hứng thú, dứt khoát dựa vào hạng mục đồ trang sức của Dụ Thị để phục chế đồ cổ, đánh vào mong muốn của ông nội.
Mà loại hạng mục phục chế đồ cổ này rất có ích lợi cho việc tạo nên hình tượng tốt đẹp của doanh nghiệp, xem ra đề nghị lần trước cô nhắc đến với Từ Mộng chắc anh đã nghe lọt.
“Ông cứ đồng ý đi, không sao. Hạng mục họ muốn làm không bất đồng với hạng mục của Nam Thị đâu”.
Nam Mẫn cho ông nội yên tâm làm chuyện mình muốn, không muốn để lại tiếc nuối.
“Vậy thì ông yên tâm”.
Nam Tam Tài thở phào một hơi, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Nam Mẫn, trong lòng luôn cảm thấy không đúng: “Nhỏ Mẫn à, cháu và Tiểu Dụ quen biết bao nhiêu năm rồi? Ông thấy hai cháu ở cùng nhau cũng khá giống nhau đấy, tính cách cũng hợp…”
“Ông nhìn nhầm rồi, bọn cháu bát tự xung khắc, tính cách không hợp”.
Nam Mẫn trực tiếp cắt đứt dây đỏ ông cụ muốn gieo, cô lấy giấy ướt lau miệng: “Duyên phận kiếp này giữa cháu và anh ta đã đi hết, sẽ không còn sau đó nữa đâu”.
“Cái gì gọi là duyên phận kiếp này?”
Nam Tam Tài cảm thấy lời này nghe không đúng lắm, tinh thần hóng chuyện lại lên cao: “Hai đứa yêu nhau? Chia tay rồi?”
“Không yêu, không chia tay”.
Nam Tam Tài khẽ thở phào: “Ừ”.
“Chúng cháu ly hôn”.