Chương 494
Con rể của ông ta- Tần Giang Nguyên đứng ở trên bậc thềm, trịch thượng nói: “Bố vợ à, tôi còn chưa tìm ông tính sổ, sao ông còn mặt mũi tới đây tìm tôi hỏi tội?”
Nam Ninh Bách nhìn chăm chăm: “Cậu tìm tôi tính sổ cái gì?”
Tần Giang Nguyên không hề che giấu vẻ khinh thường trong mắt, châm chọc tới cực điểm: “Chủ tịch Nam, tôi lấy Nam Nhã đơn thuần là vì một cuộc hôn nhân kinh doanh, nhưng hôn lễ đã kết thúc, cái ghế chủ tịch đó của ông còn ngồi nổi không?”
“…”, Nam Ninh Bách căng chặt da đầu, gắng gượng nghểnh cổ đáp: “Còn, sao lại không còn?”
Tần Giang Nguyên vặn vặn xương ngón tay, thản nhiên đáp: “Vậy sao tôi lại nghe nói ông đã bị Nam Mẫn đuổi khỏi hội đồng quản trị của tập đoàn Nam Thị rồi, không chỉ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị bị bãi miễn, ngay cả cổ phần trong tay cũng bị thu hồi, bất động sản, quỹ cổ phiếu,… đứng tên đều bị ngân hàng đóng băng, đồng thời cũng bị liệt vào danh sách chờ thi hành án.
Bây giờ ông không chỉ là một kẻ nghèo kiết xác mà còn là một tên tội phạm đã bước nửa chân vào chốn lao tù, ông muốn chết thì chết xa một chút, đừng kéo theo nhà họ Tần chúng tôi xuống nước”.
“Cậu…”, Nam Ninh Bách tức giận trợn trừng mắt: “Lời này của cậu là có ý gì? Có đứa con rể nào nói chuyện với bố vợ mình như cậu sao? Đúng là thứ vô học!”
Tần Giang Nguyên cười lạnh: “Tôi vô văn hóa, ông có văn hóa dạy Nam Nhã thành dáng vẻ này, giống như một người đàn bà chanh chua vậy, trong hôn lễ quét sạch thể diện của tôi, tôi thực sự hối hận vì lúc đầu bị quỷ ám mới lấy cô ta”.
Nam Ninh Bách nghe được lời này trái tim liền hoảng loạn: “Cậu, cậu có ý gì?”
“Giao dịch không thành, chính là giải tán”.
Sắc mặt của Tần Giang Nguyên lạnh băng, không chút lưu tình, vung tay ném ra một bản ‘Đơn xin ly hôn’.
“Trở về kêu Nam Nhã kí tên, ba ngày sau chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn, đối ngoại cứ nói rằng nhà họ Nam mấy người lừa dối kết hôn, các người phải hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu không chúng ta hãy gặp nhau ở tòa!”
Nam Ninh Bách nhặt lên tờ ‘Đơn xin ly hôn’ mà trong đầu chỉ cảm thấy như trời đất chao đảo, ông ta chật vật tính toán một màn cuối cùng đều là công dã tràng.
Là ai? Là kẻ nào đã tung ta tin tức ông ta bị bãi miễn ra ngoài?
Nhất định là Nam Mẫn, con nhóc chết tiệt đó!
“NAM, MẪN!”
Hai chữ này như được rít ra từ kẽ răng của Nam Ninh Bách, mu bàn tay ông ta nổi đầy gân xanh, ông ta điên cuồng chuyển động xe lăn, nói với tài xế: “Đến vườn Hoa Hồng! Tôi phải đánh chết con khốn đó!”
Nam Tam Tài sống ở khu vườn hoa hồng mấy ngày, nhưng vẫn muốn đi.
“Bây giờ ấy à, ông không quen sống trong khu nhà lớn, cũng không quen nhàn nhã, càng không quen được người khác hầu hạ, một mình ông sống thanh tịnh vẫn hơn, con bé này, cháu cho ông đi đi”.
Ông cụ nói khéo với cháu gái, giọng như làm nũng.
Trên bàn ăn, Cố Hoành và Nam Lâm nghe thấy ông cụ lại đề nghị muốn đi lần nữa, cũng không nói gì, ánh mắt nhìn sang Nam Mẫn.