Chương 485
“Người ông đang bẩn, đừng làm bẩn váy đẹp của cháu… ông ấy à, nhân lúc chân còn linh hoạt nhanh nhẹn, đi chu du khắp thế giới một vòng”.
Nửa câu sau giống như giải thích riêng cho Nam Mẫn nghe vậy, chạm phải ánh mắt của cháu gái lớn, cũng hơi run sợ.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Vậy sao, không phải ông cố ý trốn cháu chứ?”
“Đâu có”.
Nam Tam Tài ngẩng đầu phản bác: “Người làm ông nội như ông, trốn cháu gái làm gì? Không thể nào”.
Cố Hoành nói: “Tổng giám đốc Nam, trời nắng rất gắt, chúng ta vào trong nói chuyện đi. Chúng tôi đuổi theo ông cụ ba con phố, không dễ gì mới đuổi kịp, chúng tôi thì không sao, chỉ sợ ông cụ mệt, say nắng thì không ổn”.
“…”
Bầu không khí rơi vào yên lặng.
Bạch Lộc Dư nhìn vẻ túng lúng của ông cụ, không nhịn được phì cười ra tiếng.
Nam Mẫn nhìn ông nội, ánh mắt lạnh nhạt.
“Tên nhóc cậu sao còn hạ bệ ông già hả?”
Nam Tam Tài làm thế giơ tẩu thuốc lên định cho Cố Hoành một đập, tức giận nói: “Tôi đang đi bộ yên lành, các cậu lại đến đuổi theo tôi, tôi chẳng phải chạy sao, mệt đến toát hết mồ hôi”.
Cố Hoành lẩm bẩm: “Là ông chạy trước, chúng cháu mới đuổi theo”.
“…”
Ông cụ lại muốn nổi khùng, Bạch Lộc Dư vội vàng lên hòa giải: “Được rồi được rồi, vấn đề của hai người giống như tranh luận trứng có trước hay gà có trước, tranh luận không ra kết quả”.
Anh ta quay đầu nói với Nam Mẫn không tỏ rõ thái độ ở bên cạnh: “Tiểu Lục, ngây ra đó làm gì, còn không mau mời ông nội em về nhà”.
Nam Mẫn đang định tiến lên mời ông cụ vào nhà, Nam Tam Tài trốn sang bên cạnh: “Không, ông không vào!”
Vẻ mặt ông ấy đầy chống đối, lại ngồi xổm bên góc tường.
Mọi người quay sang nhìn nhau, vừa nãy đám người Cố Hoành mời ông cụ vào trong khu vườn hoa hồng nghỉ ngơi, ông ấy sống chết cũng không vào, bọn họ chỉ đành đợi cùng ông ấy ở bên ngoài khu vườn hoa hồng.
Nhìn vẻ chống đối của ông cụ, Bạch Lộc Dư không hiểu, thấy sắc mặt của Nam Mẫn trầm lắng như như nước hồ cuối thu, anh ta thắt lòng, cảm thấy cứ như vậy chắc cô bé này sẽ xù lông mất.
“Cháu nói ông này, ông đang làm gì thế, đâu có ai qua cửa mà không vào nhà?”
Bạch Lộ Dư cũng ngồi xổm, khuyên nhủ nhẹ nhàng, chỉ vào Nam Mẫn.
“Con bé này ấy à, ngày nào cũng thương nhớ ông, khó khăn lắm ông mới quay về, để Tiểu Mẫn hầu hạ ông. Về nhà tắm một cái, ăn bữa cơm, rồi ngủ một giấc, sảng khoái dễ chịu, tốt biết bao. Cũng đã lâu ông chưa thử tài nghệ của Tiểu Mẫn rồi phải không?”
Nói đến đây, Nam Tam Tài khô miệng, không khỏi mím môi, ông ấy thực sự thèm đồ ăn của cháu gái làm…