Chương 476

“Bố à, bố căng thẳng như thế làm gì, đâu phải chủ tịch Dụ và ông cụ Phó đích thân đến đâu”.

Tần Giang Nguyên không thích cái dáng vẻ khúm núm của bố mình, không nhịn được hừ lạnh.

Tần Văn Quân trừng mắt nhìn anh ta: “Con thì biết cái gì! Cậu cả nhà họ Dụ cùng với cậu ấm họ Phó, người thì thừa kế cả gia tộc, kẻ lại là con cưng con quý của ông cụ Phó, đại diện cho cả nhà họ Dụ và nhà họ Phó. Nếu nhà chúng ta có thể nhận được sự ủng hộ của hai nhà này, thì địa vị giàu có bậc nhất thành phố Nam sắp về tay rồi!”

Tần Giang Nguyên chỉ cười nhạt.

“Cậu cả nhà họ Dụ, nói thì nghe hay, nhưng cũng chỉ là một đứa cháu ngoại, máu mủ cũng không ruột rà là mấy, nếu không phải nhà họ Dụ chẳng sinh ra được mầm non nào tốt, thì làm gì đến phiên Dụ Lâm Hải”.

“Còn tên họ Phó kia ấy hả, ai lại chả biết anh ta là đứa con ông cụ Phó có khi về già, thương thì có thương, nhưng sản nghiệp nhà họ Phó đã sớm bị đám anh lớn trong nhà tranh cướp gần hết rồi, bây giờ anh ta cũng chỉ là chân chạy vặt cho ông cụ mà thôi, có gì ghê gớm đâu”.

Tần Văn Quân nhìn con trai mình như nhìn một tên ngốc, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể tát cho anh ta một cái, nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày lành tháng tốt, là hôn lễ của anh ta nên đành nhịn xuống.

“Người ta không là cái thá gì, bản thân con thì hơn người chắc? Con là giỏi nhất rồi! Ít nhất người ta có thể một mình gánh vác một phương, tuổi còn trẻ đã tạo nên danh tiếng trong giới kinh doanh, con thì sao? Ngoài mấy cái tin tức tình cảm mang ra để chọc tức bố thì con còn làm được gì nữa?”

Tần Giang Nguyên không phục đáp trả vài câu, bà Tần đúng lúc chạy tới: “Được rồi, được rồi, ngày vui ngày hỉ mà sao hai người lại cãi nhau thế? Muốn làm bản thân mất mặt hả? Mau vào trong đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi”.

Bà Tần đẩy con trai vào trong, chủ tịch Tần tức đến đau cả đầu, nếu không phải từng này tuổi rồi không thể sinh thêm con, thì ông ta rất muốn kiếm thêm đứa nữa!

Đứa đầu trước mắt là thấy vô dụng rồi, sao ông ta lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như thế nhỉ?

Những người quan trọng nhất thường xuất hiện vào những phút cuối cùng.

Nam Mẫn và Nam Lâm thong thả đến, khi họ tới khách sạn thì Dụ Lâm Hải và Phó Vực cũng đúng lúc xuất hiện, hai bên gặp nhau ở ngoài cửa.

“Ô, khéo thế nhỉ”.

Phó Vực nháy mắt với Nam Mẫn, cô làm như không quen biết tên đó, kéo lấy Nam Lâm vào trong.

Chủ tịch Tần vừa trông thấy Dụ Lâm Hải và Phó Vực thì hai mắt lập tức sáng rỡ lên, vội vã bước xuống từ mấy bậc thang, suýt chút nữa đã va vào Nam Mẫn với Nam Lâm, Nam Mẫn bèn kéo Nam Lâm sang một bên.

“Ai da da, tổng giám đốc Dụ, tổng giám đốc Phó, chúng tôi chờ hai cậu cả buổi trời, hai cậu có thể sắp xếp thời gian để đến đây tham dự hôn lễ của con trai tôi đúng là vinh hạnh của kẻ hèn này”.

Tần Văn Quân muốn bắt tay với Dụ Lâm Hải và Phó Vực, tay thì giơ ra rồi nhưng không có ai để ý tới ông ta, chỉ vòng qua ông ta để bước lên bậc thang, nhíu mày hỏi han Nam Mẫn, cùng đồng thanh nói.

“Không sao chứ? Có bị đụng trúng không?”

Khóe môi Nam Mẫn khẽ mím lại: “Không”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play