Chương 474
Phó Vực thì ngước đôi mắt hoa đào của mình lên, híp lại nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải nửa ngày: Tên khốn này bây giờ đã biết hạ thấp tình địch, xum xoe các thứ rồi đấy nhỉ, hôm nay mấy nước cờ của anh ta đã bị kẻ khác nhanh chân đi trước rồi, sai lầm quá mà.
…
Cách một ngày nữa là tới hôn lễ của Nam Nhã.
Trời mới tờ mờ sáng, Nam Mẫn đã bị quấy nhiễu bởi tiếng chuông điện thoại ầm ĩ.
Mới sáng tinh mơ Nam Nhã đã bắt đầu tấn công lần lượt vào điện thoại của Nam Mẫn và Nam Lâm, sợ hai người không đến tham gia hôn lễ của mình, mà Nam Mẫn cũng không muốn đi thật.
“Cho tôi một lý do để đến đó đi”.
Nam Mẫn buồn ngủ mắt vẫn còn nhập nhèm, còn chưa mở ra được, giọng vô cùng mất kiên nhẫn và lạnh nhạt: “Đừng có lôi tình cảm chị em thân thiết ra đây với tôi, mấy cái chuyện vớ vẩn như chứng kiến hạnh phúc của cô này kia đều không liên quan gì tới tôi, I don’t care”.
Đầu dây bên kia, Nam Nhã vội vàng nói to: “Hôn lễ của tôi có cả ông nội! Chẳng lẽ chị không muốn gặp ông cụ ư?”
Nghe tới hai chữ “ông nội”, Nam Mẫn lập tức trợn tròn mắt: “Ông nội cũng tới tham dự hôn lễ của cô hả? Ai nói vậy?”
Thấy cô có vẻ hứng thú, Nam Nhã lại bắt đầu làm bộ làm tịch, khẽ hừ một tiếng: “Tôi là cháu gái ruột của ông nội, hôn lễ của tôi thì chắc chắn ông phải đến rồi! Tôi đã gửi thiệp mời cưới đến nhà ông, ông cũng nhận rồi, tất nhiên sẽ đến chứng kiến hạnh phúc của tôi”.
Nam Mẫn còn chưa kịp hỏi lại thì Nam Nhã bên kia đã vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, tôi bận lắm, không có thời gian rảnh nghe chị nói đâu, chị phải tranh thủ dẫn Nam Lâm tới đấy nhé. Tôi mà vui vẻ thì có khi sẽ ném hoa cưới cho hai người đấy!”
Cô ta cảm thấy bản thân mình hơn hẳn người khác, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Nam Mẫn đã ngồi dậy.
Cô đã lộ thân phận bậc thầy Ngọc Tâm ra ngoài hơn nửa tháng, ông cụ lại chẳng có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ ông thật sự đến hôn lễ của Nam Nhã?
Từ trước đến nay ông cụ chưa từng thích tham gia những sự kiện đó.
Nam Mẫn gọi một cuộc điện thoại cho Cố Hoành, bảo anh ta điều tra hành tung của ông cụ, Cố Hoành đồng ý, lại báo cáo cho cô một tin tức khác.
Nghe xong, ánh mắt Nam Mẫn chợt lóe, không nhịn được cười một tiếng.
“Xem ra hôn lễ lần này tôi không thể vắng mặt được rồi, sắp có kịch hay, tôi không thể bỏ lỡ được”.
Hôn lễ thì phải tham gia rồi đó, nhưng Nam Mẫn không hề sốt ruột, biết đến trưa có khi không ăn được tiệc nữa nên buổi sáng phải ráng ăn cho no, hai chị em ở nhà thảnh thơi ăn sáng.
Ăn được một nửa thì nhận được điện thoại từ Nam Ninh Bách.
Ở đầu dây bên kia, Nam Ninh Bách đang cố kiềm nén ngọn lửa giận: “Hai đứa đang ở đâu?”
Nam Mẫn: “Ở nhà, ăn sáng”.
“Ăn sáng?”
Giọng Nam Ninh Bách lập tức trở nên sắc bén: “Đến lúc nào rồi, bên này bận tối mắt tối mũi mà hai đứa không chịu sang đây tiếp đón khách khứa, vẫn còn tâm trạng ở nhà ăn sáng hả? Có tí ý thức nào về gia đình không vậy? Trước khi chú nổi giận, hai đứa mau lăn tới đây ngay!”