Chương 446
——
Nam Mẫn từ phòng bệnh ra ngoài, đang định đến văn phòng để hội chẩn với nhóm bác sĩ, bàn về tài liệu của bệnh nhân liệt nửa người mà anh tư vừa gửi cho, nhưng mới bước ra ngoài đã thấy Dụ Lâm Hải vẫn còn đứng yên ở đó.
Vẻ mặt anh cứ như người bị sét đánh vậy.
Ai hại đời anh thế?
Cô chỉ thản nhiên liếc nhìn anh một cái, rồi chuyển tầm mắt, không muốn để ý tới anh nữa, xoay người đi về phía văn phòng.
“Bác sĩ Grace”.
Anh gọi cô một tiếng, giọng nói trầm thấp, không thành tiếng, nhưng lại có vẻ lạnh giá như băng, thấm lạnh, còn mang theo chút run rẩy.
Bước chân Nam Mẫn chợt khựng lại.
À, suýt chút nữa quên mất, hình như lúc nãy thân phận của cô đã bị lộ rồi.
Sau lưng là tiếng bước chân, Dụ Lâm Hải đến gần Nam Mẫn, đi vòng ra trước mặt cô, đôi mắt đỏ bừng nhìn cô thật lâu.
Trông anh như người đang mắc một cơn bệnh nặng.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn đầy u ám, như miếng vải bị xé rách: “Rốt cuộc em còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào nữa?”
Đuôi mắt Nam Mẫn khẽ ngước lên, bình tĩnh nhìn anh.
Hai người đang đứng cách nhau quá gần, mà cô lại không quen với hơi thở của anh bèn lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách với anh.
Giống như vô số lần anh dãn khoảng cách với cô trước đó.
Dụ Lâm Hải nhìn thấy sự tránh né và bài xích của cô, hai mắt tối sầm lại, vất vả cong môi nở nụ cười tự giễu: “Em xem tôi như một con khỉ để đùa giỡn, chơi đùa tôi hết lần này đến lần khác, em cảm thấy vui lắm hả? Đó là sự trả thù em dành cho tôi ư?”
Khi câu cuối cùng kết thúc, giọng anh đã không thể kiềm chế được sự run rẩy, ai không biết lại tưởng là anh bị cắm sừng.
Vẻ mặt Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, khóe môi khẽ cong lên, giọng mỉa mai nói: “Trả thù, vậy thì anh phải làm chuyện gì đó có lỗi với tôi trước nên tôi mới trả thù chứ. Sao vậy, tổng giám đốc Dụ cũng biết mình có lỗi với tôi, nên chột dạ, đuối lý hả?”
Đồng tử Dụ Lâm Hải co rụt lại, bị cô làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Bây giờ rõ ràng là anh đang chất vấn cô, nhưng cô lại đáp trả ngược trở về!
Nam Mẫn cười khẽ, nhưng ý cười lại không hiện lên ở đáy mắt: “Cái gọi là trả thù đó xuất hiện khi con người ta còn hận. Tôi đâu có hận tổng giám đốc Dụ, tại sao phải trả thù? Sau khi ly hôn, tôi đã chấp hành đúng nguyên tắc “đường ai nấy đi, rượu ai nấy uống”, chính tổng giám đốc Dụ đây cứ thích tìm tới chỗ tôi dây dưa. Chuyện anh mắt mù chắc cũng không phải là lỗi của tôi đâu nhỉ?”