Phó Vực soi gương trong phòng tắm, sờ khóe miệng tím xanh một mảng của mình, suýt xoa một tiếng.

“Hai chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau, vừa gặp đã vung một đấm với tôi, thật chẳng ra sao”.

Anh ta bày vẻ mặt oán trách nhìn người đàn ông vô cùng băng lạnh ngồi trên sofa.

Dụ Lâm Hải mím môi trầm mặc, bây giờ trong đầu anh đều là dáng vẻ vừa nãy của Nam Mẫn, hết cảnh này đến cảnh khác lóe lên trong đầu anh, mỗi một câu cô nói đều vang vọng bên tai anh.

Dáng vẻ vừa rạng rỡ xinh đẹp lại vừa thờ ơ, lời nói vừa lạnh lùng vừa chế giễu, thực sự là Lộ Nam Mẫn ư?
Anh rơi vào trong nỗi nghi ngờ sâu sắc.

Phó Vực ngồi đối diện anh, châm một điếu thuốc, tiếp tục oán trách: “Tối qua vừa chịu một trận đòn của người phụ nữ của cậu, hôm nay lại chịu một đấm của cậu, tôi thật xui xẻo.

Tôi nói này, hai vợ chồng cậu thật hung dữ, thư hùng song sát, rất xứng đôi, cho nên có vấn đề rồi, đang yên đang lành, tại sao anh phải ly hôn?”
Dụ Lâm Hải ngước mắt, lạnh lùng bắn ra hai chữ: “Vợ cũ”.

Anh đang đính chính lại từ “hai vợ chồng cậu” của anh ta.

Phó Vực hút điếu thuốc suýt sặc khói trong họng, nhướn mày nhìn Dụ Lâm Hải: “Vợ cũ mà lại quan tâm đến thành thế này? Tôi vừa nói người ở thành phố Nam, liền cả đêm chạy đến? Người anh em à, cậu đúng là miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại khác”.

Dụ Lâm Hải cau mày, không để ý đến lời trêu chọc vui sướng trên nỗi khổ người khác của anh ta, lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc Lộ Nam Mẫn là người thế nào?”
“Lộ Nam Mẫn cái gì, người ta họ Nam tên Mẫn, ‘Lộ Nam Mẫn’ là tên giả”.

Phó Vực mở một chai rượu vang, rót hai ly, bắn ánh mặt thanh lạnh về phía Dụ Lâm Hải, khóe miệng cong lên, rất thông cảm nhìn chiến hữu bị lừa gạt ba năm nay, có chút không nhẫn tâm nói với anh: “Người ta là Nam Mẫn, cô cả thật một trăm phần trăm của tập đoàn Nam thị”.

Cái tên “Nam Mẫn” như một viên đạn ma thuật, nổ “bốp” một tiếng bên tai Dụ Lâm Hải, nổ đến mức khiến đầu óc anh hỗn loạn.

Tất cả các chi tiết và nghi ngờ mấy ngày gần đây đan xen lại với nhau, nối thành một đường thẳng, người đột ngột biến mất và đột ngột xuất hiện, cuối cùng hợp lại với nhau.

Nam Mẫn, thì ra đây mới là thân phận thực sự của cô.


Mới sáng sớm đã nhìn thấy chồng cũ, tâm trạng của Nam Mẫn rất phức tạp.

Đến nỗi sau khi nhìn thấy Tần Giang Nguyên ở văn phòng, tâm trạng của cô càng tồi tệ, đặc biệt là khi Tần Giang Nguyên ngồi trên ghế của cô, nở nụ cười gọi một tiếng “Tiểu Mẫn” rất động lòng người.

Khiến cô ghê tởm đến mức nổi da gà.

Ánh mắt Nam Mẫn lạnh lùng, quay đầu chất vấn: “Ai cho anh vào đây?”
“Xin lỗi tổng giám đốc, là sơ suất của chúng tôi, tôi xử lý ngay”.

Trợ lý tổng giám đốc Cố Hoành cúi người xin lỗi, trực tiếp gọi bảo vệ lên, muốn cưỡng chế lôi Tần Giang Nguyên đi.

Tần Giang Nguyên vừa thấy họ định làm thật, lập tức đứng lên từ ghế văn phòng, đỏm dáng bày vẻ mặt đầy ý cười đi về phía Nam Mẫn: “Sao thế Tiểu Mẫn, anh vừa đến, em đã muốn đuổi anh đi rồi”.

Anh ta cất giọng líu rít thỏ thẻ, đàn ông học nũng nịu như con gái, không biết có phải Nam Nhã mắc cái bẫy này không, dù sao ngoại trừ ý muốn đuổi anh ta ra ngoài thì Nam Mẫn không có suy nghĩ khác.

Ba năm không gặp, người đàn ông này càng ngày càng ngấy.

Thấy Tần Giang Nguyên sắp bước đến trước mặt mình, Nam Mẫn cau mày, lạnh lùng nói: “Tránh xa tôi ra, đừng bắn dầu mỡ lên người tôi”.

Tần Giang Nguyên bị cô nói là “dầu mỡ”, lập tức không còn mặt mũi.

Anh ta là thái tử gia của tập đoàn Tần thị, bây giờ đã làm tổng giám đốc, biết bao nhiêu cô gái trẻ liên tiếp lao vào lòng anh ta, muốn hầu hạ anh ta, chỉ có Nam Mẫn là coi thường anh ta.

Nhưng mấy năm nay anh ta đã ăn phát ngấy thịt trắng như hoa của Nam Nhã, chỉ muốn gặm cái xương Nam Mẫn này!
Trên trán Tần Giang Nguyên vẫn còn quấn băng, chính là hôm đó ở khu vườn hoa hồng, bị Nam Mẫn ném đá cuội, nhưng rất rõ ràng người đàn ông này chỉ nhớ ăn mà không nhớ bị đánh, còn vác mặt đến.

Anh ta đứng ở chỗ cách Nam Mẫn ba bước, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt đẹp của cô, chỉ cảm thấy thích mắt, khiến người ta thèm muốn.

Nhà họ Tần và nhà họ Nam qua lại thân thiết mấy đời, bọn họ cũng coi như lớn lên từ nhỏ với nhau, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá, trong ba cô gái nhà họ Nam, Nam Mẫn trông xinh đẹp nhất, từ nhỏ đã là mỹ nhân.

Người ta thường nói gái lớn mười tám tuổi sẽ thay đổi, lúc nhỏ trông xinh xắn, lớn lên chưa chắc đã đẹp, nhưng Nam Mẫn lại không thay đổi, ngược lại còn càng xinh đẹp hơn, mất vẻ mũm mĩm, vẻ vui tươi đáng yêu hồi nhỏ trở nên nhanh nhẹn hoạt bát tinh tế, thân hình cũng phát triển càng ngày càng gợi cảm, giờ đây còn thêm chút quyến rũ lười biếng, chỉ ngắm thôi cũng khiến Tần Giang Nguyên đứng núi này trông núi nọ, có ý muốn áp đảo, ăn nó gặm nó!
“Tiểu Mẫn, anh biết em hiểu lầm anh, hôm nay anh đến là muốn giải thích với em chuyện năm đó”.

Tần Giang Nguyên ra vẻ đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt sau khi bảo vệ lên, anh ta càng nghiêm túc: “Anh nói thật đấy, chuyện năm đó đều là do Nam Nhã một tay lên kế hoạch, lừa gạt anh làm!”
Nam Mẫn lạnh lùng thản nhiên nhìn anh ta, biết miệng chó không thể khạc ra ngà voi, nhưng nghe thấy anh ta đổ hết tội lỗi lên người Nam Nhã, cô lại cũng muốn nghe xem anh ta có thể nói ra những điều gì.

*miệng chó không thể khạc ra ngà voi: kẻ xấu không nói được lời tử tế.

Cô xua tay ra ý cho bảo vệ và trợ lý đi ra: “Hai người xuống trước đi”.

Sau đó chậm rãi ngồi lên sofa: “Cho anh năm phút, nói hết những điều cần nói”.

Tần Giang Nguyên đang định ngồi xuống trên sofa ở một bên, Nam Mẫn đảo mắt nhìn qua: “Cho anh ngồi chưa?”
Mông cứ vậy lơ lửng trên sofa, Tần Giang Nguyên lúng túng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Nam Mẫn, nói với bản thân muốn gặm xương thì phải nhịn, phụ nữ là phải từ từ dỗ dành.

“Được được được, anh đứng”.

Tần Giang Nguyên chỉnh lại tà áo, đứng thẳng người trước mặt Nam Mẫn, đã chuẩn bị một bụng lời ngon tiếng ngọt: “Tiểu Mẫn, ba năm không gặp, anh rất nhớ em…”
“Không cần nói nhiều lời thừa thãi, tôi không thích nghe”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play