Hiện giờ Trác Huyên được Dụ Lâm Hải sắp xếp cho một căn chung cư ba phòng ngủ hơn một trăm hai mươi mét vuông, một người ở rất rộng rãi, nhưng Trác Huyên không hài lòng lắm, cô ta thích dinh thự nhà họ Dụ hơn.
Cô ta chờ một ngày nào đó tiến dần từng bước trở thành nữ chủ nhân, vậy thì có thể nở mặt nở mặt, rửa được nỗi nhục ngày trước.
Dùng chiếc máy cafe mới mua pha một cốc cafe, Trác Huyên tao nhã ngồi trên ghế sofa, cô ta mở điện thoại di động lên xem, hôm nay ngủ cả buổi chiều, đến giờ bài viết cô ta đăng lên chắc là đã bùng nổ từ lâu rồi.
Nhưng trên bảng hotsearch cũng không có tin tức liên quan đến cô ta và Dụ Lâm Hải, Trác Huyên không bình tĩnh nổi, cô ta không ngừng lướt trang, cô ta nghĩ một ngày độ hot có khả năng sẽ hạ xuống, nhưng không thể nào không có.
Mở trang chủ của tập đoàn Dụ Thị ra, bài viết do cô ta tự tay viết kia cũng không thấy, chỉ có một lời giải thích chính thức cho việc bị hacker tấn công.
Sao mà ngủ một giấc dậy, trời cũng đổi luôn rồi?
Đầu Trác Huyên mông lung, cô ta gọi cho mấy blogger mình quen biết, điện thoại vừa thông thì bên kia đã không ngừng kêu khổ: “Tôi nói này chị gái, sau này đừng mang mấy thứ tin tức giả mạo này tìm chúng tôi nữa, cô biết cô cho chúng tôi bao nhiêu phiền phức không? Cô muốn gả vào nhà giàu nên điên rồi đúng không, não tôi bị úng nước mới đi tin cô, ông đây bị người ta mắng cả ngày trời, tài khoản còn bị khóa, bực bội chết mất… tiền tôi cũng nhận rồi, về sau ai sẽ quan tâm đến cô với cháu trai ai đây!”
Lời này vẫn còn xem như nói khách sáo, gọi cho mấy người về sau, hoặc là chửi cô ta sấp mặt, hoặc là chặn cô ta.
Trác Huyên nhíu chặt lông mày, có hơi luống cuống, thế này là thế nào, sao lại thành ra như vậy?
Cô ta cố gắng hồi phục lại cảm xúc, đang định gọi điện cho Dụ Lâm Hải thì nhìn thấy một người phụ nữ hòa nhã sang trọng ngồi trên xe lăn được người khác đẩy xe đi vào.
Trác Huyên cả kinh, cô ta bắt đầu hoang mang: “Cô, cô Dụ”.

Lúc Dụ Lâm Hải vội vàng chạy đến chung cư, Trác Huyên đang quỳ dưới đất ôm mặt khóc tỉ tê.
“Huyên Huyên”.
Trác Huyên thấy Dụ Lâm Hải tới, giống như gặp được cứu tinh, cô ta lập tức chìa tay ra nhào đến ngực anh: “Anh Hải, cứu em!”
Dụ Lâm Hải nhìn thấy nửa mặt bên trái của Trác Huyên đỏ bừng, vẻ mặt anh lập tức lạnh xuống, trên mặt viết đầy chữ không vui, anh nhìn sang Dụ Phượng Kiều: “Mẹ, trước khi tới tại sao mẹ không nói với con?”
Cô cả nhà họ Dụ bà Dụ Phương Kiều mặc dù ngồi xe lăn, nhưng khí thế không hề thua kém chút nào, quả nhiên có phong thái của cấp trên, con ngươi hẹp dài sắc bén giống y đúc Dụ Lâm Hải đảo qua, giọng điệu vô cùng lạnh.
“Co nói ly hôn liền ly hôn, lại còn nạp thiếp, cái này con có nói qua với mẹ không?”
Bà mặc trên người bộ sườn xám, phần đùi đắp chiếc chăn mỏng, phần thêu phía trên cũng rất hoa mỹ tinh xảo, đều là một tay Nam Mẫn làm, khăn choàng trên người bà cũng do Nam Mẫn tặng.
Dụ Phượng Kiều giơ tay lên, cô Vệ đứng sau lưng bà lập tức hiểu ý, châm một điếu thuốc cho bà.
Mi tâm Dụ Lâm Hải nhíu lại: “Sức khỏe Huyên Huyên không tốt, đừng hút thuốc trước mặt cô ấy”.
“Vậy sao?”
Dụ Phượng Kiều nhả ra một vòng khói, ánh mắt liếc về phía bàn trà: “Bị ung thư dạ dày còn có thể nhàn rỗi uống cafe, mẹ không nhìn ra sức khỏe của nó không tốt.

Ngược lại nhỏ Mẫn bị tụt huyết áp, con cũng không gặp nó quan tâm lấy một câu”.
Lại là Nam Mẫn.
Đôi mắt Dụ Lâm Hải sâu thẳm, anh lạnh lùng nói: “Con và Lộ Nam Mẫn đã ly hôn, nhắc đến cô ấy có ý nghĩa gì nữa”.
Dụ Phượng Kiều nhìn con trai mặt mũi lạnh lùng, khóe môi bà nhếch lên vẻ giễu cợt: “Nhìn dáng vẻ vô tình của con trai mẹ, thật sự giống y như đúc bố con.

Sớm biết chịu trăm ngàn đắng cay mà sinh ra một đứa cặn bã, mẹ không nên sinh ra con”.
Nhắc đến bố, môi mỏng Dụ Lâm Hải mím chặt, vẻ mặt lại lạnh đi vài phần.
“Không muốn nói về nhỏ Mẫn, vậy nói về người phụ nữ bên cạnh con đi”.

Dụ Phượng Kiều hít một hơi thuốc lá, nhìn người phụ nữ khóc như hoa dí đính hạt mưa núp trong ngực Dụ Lâm Hải, mặt bà đầy chán ghét: “Đủ rồi, ở trước mặt tôi cô giả bộ cái gì? Không học thứ tốt, bản lĩnh câu dẫn mồi chài đàn ông hoàn toàn học từ cô ruột không biết xấu hổ của cô.

Vừa rồi không phải miệng mồm lanh lợi tranh cãi với tôi sao, lúc này sao lại ỉu xìu như vậy? Chờ người đàn ông của cô ra mặt hộ? Cô đừng quên, nó là con trai tôi đấy”.
Trác Huyên cắn môi, trong lòng hận muốn chết, nhưng cũng không dám biểu lộ ra chút nào, chỉ là hai mắt ngấn lệ, trượt xuống khỏi ngực Dụ Lâm Hải, cô ta quỳ xuống cầu khẩn Dụ Phượng Kiều.
“Cô Dụ, cháu biết cô vì xích mích với cô cháu nên rất ghét cháu, năm đó cô cháu và chú Thẩm yêu nhau thật lòng, giống như cháu và anh Hải, chúng cháu yêu nhau nhiều năm như vậy, nếu như không phải vì năm đó nhà cháu xảy ra chuyện, cô lại… ngang ngược ngăn cản, cháu cũng sẽ không ra nước ngoài, sẽ càng không chia tay với anh Hải, vậy thì chúng cháu đã sớm kết hôn rồi, nói không chừng bây giờ cô đã có cháu bế…”
“Ha… Cô nằm mơ mộng đẹp cái gì thế?”
Quả thực Dụ Phượng Kiều nghe không vào, bà lạnh lùng cắt đứt lời của Trác Huyên: “Tôi nói cho cô biết cái đồ họ Trác, dù phụ nữ trong thiên hạ này chết hết, con trai tôi cô độc đến già, tôi cũng sẽ không để nó cưới cô vào cửa đâu, nghe rõ chưa?”
Mụ phù thủy già đáng chết này!
Trác Huyên cắn răng, hận không thể tiến lên lật xe lăn của bà, nếu không phải bà dùng thủ đoạn cường thế, nhà họ Trác bọn họ làm sao có thể đi đến bước phá sản, cô ta cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ sở ở nước ngoài như vậy!
Đều do người phụ nữ này làm hại, cô ta khao khát rút gân lột da bà thì mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng!
Dụ Lâm Hải chìa tay kéo Trác Huyên đứng dậy, anh ngăn ở trước mặt cô ta, đón lấy ánh mắt lạnh lùng của mẹ: “Mẹ, chuyện hôn nhân đại sự bản thân con có thể làm chủ, mẹ đừng hao tổn tâm trí như vậy.

Hà Chiếu, đưa phu nhân về”.
Trợ lý Hà đứng ở một bên, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, anh ta nhắm mắt lại mời Dụ Phượng Kiều rời đi.

“Con trai tôi đủ lông đủ cánh rồi, cũng bắt đầu biết đuổi mẹ đi, thật là giỏi”.
Dụ Phượng Kiều vỗ tay, bà cười lạnh: “Con trai, năm đó bố con phản bội mẹ, hại mẹ tàn phế đôi chân.

Nếu con dám cưới cô ta, hôm đại hôn của con, người làm mẹ này sẽ tặng con một phần quà lớn, không tin con cứ thử xem”.
Dụ Lâm Hải nhìn bóng lưng mẹ đoạn tuyệt tời đi, hai quả đấm bên hông chậm rãi nắm chặt, xương ngón tay vang dội, đột nhiên anh đập một cái trên tường khiến vách tường run lên.
Trác Huyên sợ hết hồn: “Anh Hải…”
***
Sau khi trừng trị Nam Nhã, Nam Mẫn liền quay về phòng tẩy trang, đi tắm.
Nhưng nằm trên giường cũng không buồn ngủ chút nào, trong đầu lặp đi lặp lại tài liệu liên quan đến Trác Huyên.
Thật ra thì cô đã sớm biết Trác Huyên là ai, cũng biết ân oán xích mích giữa nhà họ Trác và nhà họ Dụ, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao Dụ Lâm Hải lại muốn cưới cô ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play