Đó giờ tôi vẫn thường khó thẳng giấc, có chút động tĩnh là bị đánh thức ngay, nên tôi thường dùng bịt mắt và nút bịt tai, để bản thân đắm chìm vào môi trường tối đen an tĩnh thì mới có thể đi vào giấc ngủ.

Nhưng hôm nay tôi luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Tôi mơ màng tỉnh lại, bỗng nhiên có một loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm.

Tôi mở to mắt, bởi vì đang mang bịt mắt, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen như mực.

Tôi vẫn như cũ, vừa mang bịt mắt vừa trợn tròn mắt, đợi một hồi lâu, loại cảm giác này vẫn không hề biến mất.

Tôi đột nhiên có chút sởn tóc gáy.

Thật sự có người đang nhìn chằm chằm tôi.

Thậm chí tôi còn cảm giác được hơi thở của người đó, cách tôi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Tôi đeo nút bịt tai, không nghe thấy gì, nhưng lại có một loại ảo giác nghe thấy có người thở dốc.

Tôi nhịn không được mà nín thở, vào lúc cảm giác được nhiệt khí phả vào mặt mình, tôi lập tức kéo bịt mắt xuống.

Đối diện tôi là một đôi mắt đỏ bừng, tơ máu giăng đầy.

Đồng tử vừa tan rã vừa vẩn đục, đang gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

"A ————" tôi sợ tới mức tim cũng sắp ngừng đập, sau khi hét lên một tiếng, tôi nhanh chóng bò đến bên kia giường.

Người kia không nhìn tôi, cũng không hề bị tiếng thét chói tai của tôi dọa đến, vẫn như cũ gắt gao mà nhìn chằm chằm vào nơi tôi vừa ngủ.

Hắn giống như có vấn đề về tinh thần.

Tôi tháo nút bịt tai nhanh chóng chạy xuống giường, trong lúc hoảng loạn lại cảm thấy người kia thật quen mắt.

Tôi thấy hắn vẫn không hề nhúc nhích, cong eo vươn tay ấn xuống vị trí tôi vừa nằm, nhịn không được nhẹ chân bước qua, đợi đến khi thấy rõ là ai, lại nhịn không được mà tát một cái lên vai hắn.

Bởi vì quá sợ hãi, tôi dùng bảy tám phần lực, vậy mà hắn vẫn không hề hấn gì, giống như cái tát kia của tôi chỉ là một cái tát vào không khí.

"Lâm Tử! Mới sáng sớm cậu hù dọa ai vậy! Tớ suýt bị cậu hù chết rồi đó!" Tôi hướng hắn rống lên.

Lâm Tử ngồi xuống mép giường tôi, rũ đầu thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Tôi cảm thấy hắn có gì đó không ổn, như chịu phải đả kích gì đó, nghĩ lại vừa nãy mình có hơi thô bạo quá, "Cũng không cần nghiêm túc vậy đâu......"

Lâm Tử không đáp lời tôi, ngồi một hồi thì đi ra ngoài phòng khách.

Tôi tính đuổi theo, nhưng không xác định được cậu ta đang gặp phải chuyện gì, có phải muốn có chút không gian riêng hay không.

Tôi do dự một chút, không đuổi theo cậu ta.

Tôi và Lâm Tử là bạn học cấp ba, sau thì trở thành bạn bè tốt, cũng có thể nói là anh em tốt.

Tôi cũng không nghi ngờ sao cậu ta vào nhà tôi được, trước kia bọn tôi đã từng trao đổi chìa khóa rồi, chuyện này Phỉ Nhược Thanh cũng biết.

Thậm chí tôi còn giỡn, nói muốn viết di chúc, nếu hai đứa tôi đều mất thì sẽ để lại căn nhà này cho Lâm Tử, Phỉ Nhược Thanh cũng vô cùng tán thành.

Tôi vì come out nên đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, Phỉ Nhược Thanh cũng chỉ có một mình, chúng tôi ở bên nhau chú định sẽ không có đời sau, vậy còn không bằng để lại cho cậu bạn Lâm Tử không được dư dả lắm này đây.

Sau đó chúng tôi liền thật sự đi làm chuyện này.

Tôi và Phỉ Nhược Thanh cùng đến văn phòng luật, sau khi chuẩn bị thật tốt mọi việc mới nói chuyện này với Lâm Tử.

Khi đó Lâm Tử rất cảm động, nhưng lại phun ra một câu khiến ai cũng cạn lời, cậu ta nói còn chưa là biết ai chết trước đâu.

Khi đó ai mà biết được, người chết trước vậy mà là Phỉ Nhược Thanh.

Hơn nữa còn là do tôi động thủ.

Tôi ngồi một hồi, rửa mặt rồi mới tới phòng khách, thấy Lâm Tử đang bận rộn ở phòng bếp.

Tôi hỏi cậu ta: "Sao cậu lại tới đây?"

Lâm Tử bưng chén đũa cho hai người ra: "Hôm nay là ngày đó, tớ đến thăm cậu, ăn bữa cơm với cậu."

Không biết vì cái gì, khi tôi nghe thấy câu này trong lòng liền hoảng hốt, như chợt nhớ tới gì đó, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại vẫn không nhớ ra, chỉ cảm thấy có chút khẩn trương kỳ lạ, tôi hỏi cậu ta: "Ngày đó gì?"

Lâm Tử không trả lời tôi, chỉ lo dọn chén đũa, xới cơm, mang đồ ăn từ trong bếp ra.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu ta nói "Ăn cơm thôi", cũng không thèm đợi tôi ngồi xuống, đã bắt đầu dùng bữa.

"Cậu sao vậy hả, không phải nói đến ăn cơm với tớ à, chưa gì đã tự mình ăn luôn rồi." Tôi vừa bước tới vừa oán giận cậu ta, nhưng khi ngồi trước bàn ăn, lại không muốn ăn gì hết. Tôi không nhớ lần trước mình đã ăn món gì, không có ấn tượng gì, hẳn là món gì đó cực kỳ bình thường.

Lâm Tử vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý tới tôi, một lát sau mới đột nhiên nói: "Cậu nói coi có phải cậu ngốc muốn chết không?"

"Gì vậy?" Tôi cảm thấy hôm nay Lâm Tử sao sao ấy, "Ngốc gì? Rốt cuộc là cậu bị sao vậy?"

Lâm Tử thở dài, "Thôi, không nói nữa, ăn cơm xong tớ chà nhà vệ sinh giúp cậu cho."

Lâm Tử ăn cơm cực nhanh, tôi thấy hình như cậu ta cũng không có khẩu vị gì, chỉ ăn đại cho có thôi, ăn xong thì đem bỏ đồ ăn thừa, rửa chén xong lại giúp tôi dọn dẹp phòng khách.

Bình thường cậu ta cũng có hơi gà mẹ, nhưng đó giờ vẫn không đến nỗi này.

Tôi gác chân lên ghế nhìn cậu ta đi tới đi lui hút bụi, còn nói: "Nếu tớ không tới, chỗ này sẽ bám đầy bụi, đến lúc đó cậu làm sao mà sống thoải mái hả?"

"Ý cậu là đang nói tớ lười hả?" Tôi hỏi cậu ta.

Có lẽ là do tiếng máy hút bụi quá ồn, cậu ta không nghe thấy câu hỏi của tôi, nên không trả lời.

Cậu ta trầm mặc quét tước một hồi sau mới nói: "Lát nữa tớ có việc phải đi, lần sau lại đến thăm cậu."

"Sao nói nghe như đi thăm tù vậy, đồ quỷ."

Lâm Tử phất tay với tôi, "Đi đây, bái bai, chỉ là tớ có chút nhớ cậu thôi."

"Cậu buồn nôn quá đi." Tôi đi mở cửa cho cậu ta, Lâm Tử đứng cạnh cửa ngẩn người.

"Sao vậy?" Tôi hỏi cậu ta, "Lại luyến tiếc không muốn đi?"

Lâm Tử lắc đầu, cười khổ nói: "Gió lớn ghê."

Lúc cậu ta đi không đóng cửa, tôi đứng một hồi, "Làm gì có gió đâu, thằng nhóc lừa đảo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play