Bên kia sau khi nghe máy, Hứa Tịnh Nhi bèn hàn huyên vài câu rôi đi vào chủ đề chính: “Darling, có việc cần darling giúp đây”.
Tịnh Nhi tắt máy, quay lại giường bệnh. Cô nhìn ông cụ rồi nhìn cô Lâm: “Chị Lâm, em đi trước đây. Lần sau em lại tới”.
Cô Lâm tỏ ra không nỡ: “Cô Hứa, cô ở lại chút nữa với ông cụ được
không? Bác sĩ cũng nói rồi. Nếu như những người thân quen có thể trò
chuyện nhiều hơn thì có thể khích lệ ông cụ. Vừa rồi khi cô nói chuyện
với ông, ông mới có phản ứng đó thôi! Tôi nghĩ, hay là cô trò chuyện
thêm, không biết chừng ông cụ có thể nhanh chóng tỉnh lại”.
Nhìn ánh mắt của cô Lâm cứ như đang nghĩ rằng lần này Hứa Tịnh Nhi mà đi thì sẽ không trở lại nữa vậy.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng nói: “Chị Lâm, chị yên tâm. Giờ em rảnh, sau
này mỗi ngày em đều đến với ông. Chỉ có điều tối nay em có hẹn với Tiêu
Thuần nên giờ phải đi trước”.
“Hóa ra là vậy…Cô có hẹn với cô Tiêu Thuần đấy hả”, cô Lâm lắp bắp
rồi bỗng thở phào: “Vậy thì tốt rồi. Thôi tôi không làm phiền cô nữa.
Lần sau cô và cô Tiêu Thuần cũng tới thăm ông cụ nhé. Ông cụ thương cô
Tiêu Thuần lắm. Nếu như có cả cô ấy đến thì chắc chắn ông cụ sẽ rất
vui”.
Thấy cô Lâm câu nào cũng nhắc tới ông cụ thì Hứa Tịnh Nhi không khỏi bật cười.
Những người khác cô có thể không tin nhưng với gia đình cô Lâm thì có thể. Nếu không…Khiết Thần đã không sắp xếp họ chăm sóc ông cụ khi ông
bị hôn mê.
Đây chính là hậu phương mà anh tin tưởng nhất.
Hứa Tịnh Nhi đi ra cổng bệnh viện, đợi tầm 5 phút thì Tiêu Thuần lái xe tới. Cô mở cửa xe, ngồi vào và thắt dây an toàn.
Hứa Tịnh Nhi chỉ cười, không nói gì. Cô lấy điện thoại ra tìm một vài nhà hàng Âu được review tốt, sau đó nhập google map: “Tới đây nào. Xuất phát”.
Nhà hàng ăn không xa, nhưng do đang giờ cao điểm nên phải mất nửa tiếng mới tới nơi.
Hai người khoác tay nhau đi vào trong. Hứa Tịnh Nhi chọn một phòng
kín. Nhân viên phục vụ đưa họ tới đó. Sau khi ngồi xuống thì Tiêu Thuần
bắt đầu tỏ ra nghi ngờ.
“Hứa Tịnh Nhi, có phải cậu có chuyện gì muốn nói với mình không?
Chúng ta có hai người mà còn cần phòng kín à? Làm gì mà mập mờ như xã
hội đen thế?”
Hứa Tịnh Nhi á khẩu, nhưng sau đó bèn gật đầu.
“Thật ra cũng tương tự như thế”.
“…”
Tiêu Thuần nâng tách trà uống một ngụm. Nghe Tịnh Nhi nói vậy thì bị sặc nước, ho khù khụ.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh và vỗ lưng cô ấy: “Không sao chứ?”
“Khụ…khụ…không sao”, Tiêu Thuần xua tay, đặt tách trà xuống. Sau đó
cô ấy hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng và lên tiếng: “Hứa
Tịnh Nhi, cậu định cướp hôn hay là muốn bắt cóc Khiết Thần? Cậu nói đi,
người chị em như mình chắc chắn sẽ lên rừng xuống biển vì cậu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT