Cố Khiết Thần nghe thấy thế, vẻ mặt không đổi,
thậm chí ánh mắt còn không có chút dao động nào, nói với vẻ không chút
cảm xúc: “Vậy à?”.
Lạnh nhạt thế sao?
Hứa Tịnh Nhi nhìn chằm chằm anh, giọng nói hơi nhấn mạnh: “Đúng vậy,
cô ta bị bắt cóc, cũng không biết hiện giờ thế nào, sống chết chưa rõ!
Anh không lo lắng chút nào sao?”.
Cố Khiết Thần không nhanh không chậm cầm đôi đũa, nhặt hết xương
trong một miếng cá, gắp vào bát Hứa Tịnh Nhi, rồi mới lười biếng nói:
“Chuyện của người khác không liên quan đến anh”.
Chuyện của người khác…
Được rồi, Hứa Tịnh Nhi lại bị mấy chữ này làm cho ngọt ngào muốn ngất đi rồi.
Đối với Cố Khiết Thần, Vân Nhu đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, cô cũng không cần thăm dò làm gì nữa.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười ngọt ngào với Cố Khiết Thần, đôi mắt cũng cong
lên như vành trăng non. Cô đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên, gắp miếng
cá anh đã nhặt hết xương, rồi bỏ vào miệng, còn hào phóng khen anh:
“Ngon quá”.
Khóe môi Cố Khiết Thần khẽ mỉm: “Ngon thì ăn nhiều vào”.
Thế là Hứa Tịnh Nhi lại được nước lấn tới, hất cằm chỉ vào con cá
kia, chỉ huy anh: “Cố Khiết Thần, em cảm thấy cá được anh nhặt xương cho còn ngon hơn, vậy thì… làm phiền anh tiếp tục rồi”.
Cố Khiết Thần nhìn dáng vẻ được hời còn khoe mẽ của cô gái, yết hầu nhấp nhô, bỗng nghiêng người tới, hôn lên môi cô.
Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt.
Khoảng nửa phút sau, Cố Khiết Thần mới lui về chỗ, thỏa mãn lên
tiếng: “Vợ anh Cố, anh đã nói rồi, anh là thương nhân, không làm ăn lỗ
vốn, chỉ huy anh làm việc thì phải trả thù lao tương xứng”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi đỏ bừng hai má, trợn mắt lườm anh, giở trò lưu manh là giở trò lưu manh, lại còn nói như là đường hoàng lắm.
Đã bị anh chiếm hời nên Hứa Tịnh Nhi cũng không cam lòng yếu thế: “Anh đã lấy thù lao rồi, anh Cố, làm việc đi!”.
Ăn cơm xong, Cố Khiết Thần lái xe đưa Hứa Tịnh Nhi đến tầng một chung cư, Hứa Tịnh Nhi chào tạm biệt anh, lúc định đẩy cửa xuống xe thì phát
hiện cửa xe vẫn đang khóa, không mở được.
Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần, khó hiểu nói: “Sao anh không mở khóa?”.
Cố Khiết Thần gác một tay lên vô lăng, hơi nghiêng người sang nhìn
cô, nhếch môi, điềm nhiên nói: “Vợ anh Cố, xin hãy trả tiền xe”.
“…”
Quả nhiên là tư bản ăn thịt người không nhả xương, tính toán chi li từng đồng từng xu, đúng là… không biết xấu hổ.
Cố Khiết Thần chỉ ngón tay vào má mình, khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ
đương nhiên. Nhìn dáng vẻ kia, dường như cô không trả tiền xe thì anh sẽ không cho cô xuống xe.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng người qua, chu đôi môi đỏ, ghé lại gần má anh.
Nhưng đúng lúc sắp chạm vào thì anh bỗng quay mặt lại, môi của cô chạm
vào môi của anh.
“…”, cô lại bị lừa rồi.
Cố Khiết Thần nhếch khóe môi, lúc này mới hài lòng thỏa mãn mở khóa xe, thả cho Hứa Tịnh Nhi đi.
Hứa Tịnh Nhi lên đến nhà, gò má vẫn còn đỏ bừng. Cũng may cô Lâm
không có ở đây, cô uống một chai nước to, áp chế cảm giác khô nóng, rồi
vào phòng làm việc mở máy tính, hóng hớt chuyện Vân Nhu bị bắt cóc.
Tin tức phía cảnh sát đưa ra là: Lúc Vân Nhu chuẩn bị xuất viện thì
bị một tên côn đồ giả mạo là bác sĩ tiêm thuốc mê, đưa ra khỏi bệnh
viện, hiện giờ không rõ ở đâu.
Bởi vì tên côn đồ đội mũ đeo khẩu trang, che khuất khuôn mặt, tạm
thời không thể xác định thân phận, họ kêu gọi người dân nếu có nhìn thấy hãy gọi điện thoại tố cáo.
Cô đang đọc thì tinh, nhắc nhở có email mới đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT