Sau ngày hôm đó, bé Ni vẫn học với Ngạn Vũ bình thường, con bé cũng
không còn tỏ thái độ xa cách, giống như việc xảy ra vào ngày hôm đó chỉ
là ngoại lệ thôi vậy. Về vấn đề này, Ngạn Vũ không dám hỏi nhiều, mà cô
nghĩ nếu cô có hỏi thì bé Ni cũng sẽ không tương tác lại với cô. Con bé
không giống với những đứa trẻ khác, có đôi khi dù cố nói chuyện ngọt
ngào cũng sẽ không có kết quả. Vậy nên chuyện của ngày hôm đó cô tạm gác qua một bên, để sau hẳn nói tới, có khi là vì con bé khó chịu ở điểm
nào đó nên tâm tính thay đổi cũng nên, cô thật lòng không đặt nặng
chuyện này lắm.
Dạy xong bài học cho ngày hôm nay, trong lúc bé Ni sắp xếp lại bút vở, Ngạn Vũ khẽ dịu giọng dặn dò con bé:
– Cô dạy con hôm nay, từ ngày mai cho đến cuối tuần cô không đến dạy
được. Bài tập cô đã viết sẵn, mỗi ngày con lấy ra tự học một mình nhé.
Nghe cô nói như vậy, bé Ni liền ngước mắt lên nhìn cô, con bé không nói gì
nhưng từ trong ánh mắt đen láy có thể nhìn thấy rõ được câu hỏi mà con
bé muốn dành hỏi cô. Ngạn Vũ cũng không để con bé đợi lâu, cô cười cười, nói:
– Cô về thăm người thân vài hôm, đầu tuần cô lại đến dạy con học. Cô có nói với ba của con rồi, con ở nhà phải tự học nhé, cô sẽ mua quà cho con.
Bé Ni không giống lắm với những đứa trẻ khác, nghe
đến được mua quà cũng không cảm thấy quá vui mừng. Con bé rất ngoan,
cũng rất hiểu chuyện, lúc này chỉ gật đầu đồng ý, cũng không tỏ thêm
thái độ gì.
Nhìn thấy bé Ni ngoan ngoãn như vậy, Ngạn Vũ đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, cô lại nhớ tới người chị gái bất hạnh của
cô, không biết lúc này chị ấy đang ở đâu, có nhớ tới cô và bé Ni hay
không nữa…
Thú thật thì đã có rất nhiều lần cô muốn hỏi bé Ni về
Thu Ngọc, nhưng cô luôn lo sợ là con bé sẽ không chịu hợp tác với cô.
Nếu chẳng may con bé bị kích động khi nghe nhắc đến mẹ nó, vậy thì lúc
đó lại nguy hiểm cho cô. Một khi để người nhà họ Thi nghi ngờ, cô sẽ khó lòng mà tiếp tục ở lại đây dạy học cho bé Ni được nữa. Cũng sẽ không
thu hoạch thêm được thông tin gì từ việc mất tích bí ẩn của chị gái cô…
Dặn dò bé Ni xong, Ngạn Vũ đi xuống nhà, lúc nãy cô đến dì Liễu có bảo cô
lát nữa dạy xong xuống phòng bếp gặp dì, dì có nấu chè dưỡng nhan, muốn
cho cô một chén ăn cho đẹp da. Vừa nhìn thấy cô xuống, dì Liễu liền lấy
từ trong tủ lạnh ra một chén chè đã được múc để sẵn. Đem đến đặt xuống
bàn cho cô, dì nhìn cô, rối rít bảo:
– Vũ, nhanh lại đây ăn đi con, trời bên ngoài nóng, ăn cái này cho mát.
Ngạn Vũ ngại hết sức về tình cảm yêu mến này của dì Liễu dành cho cô, cô với Sơn chỉ là giả vờ, sau này xong việc rời đi, chắc dì Liễu sẽ phải buồn
lòng về cô nhiều lắm. Nhưng thú thật là cô cũng không biết phải làm sao, chẳng nhẽ bây giờ cô lại chạy đến khuyên dì, bảo dì là đừng nên đối xử
quá tốt với cô? Ai lại làm như thế được, kỳ cục lắm… Khổ tâm vô cùng,
người đối xử tệ với ta thì dễ xử rồi, chỉ sợ là người luôn đối tốt với
ta mới là việc khiến ta khó lòng!
Đi nhanh đến bàn ăn, Ngạn Vũ khách sáo nói:
– Dì để con, để con tự làm cho…
Dì Liễu cười vui vẻ kéo cô ngồi xuống ghế, dì nhanh miệng nói:
– Múc có một chén chè thì có là gì đâu, mau mau ngồi xuống ăn đi, dì múc để sẵn trong tủ lạnh rồi, mát lắm.
Ngạn Vũ cũng không tiếp tục khách sáo nữa, cô liền ngồi xuống, cầm muỗng múc chè cho vào trong miệng. Cảm nhận được mùi vị thơm mát của chè hòa tan
vào lưỡi, cô thích thú reo lên:
– Dạ ngon lắm ạ, ăn mát vô cùng!
Dì Liễu được khen, dì cười tươi rói, còn bảo cô:
– Hay lát dì múc về nhà cho con một ít nha, nhà có tủ lạnh mà phải không, để dần ăn cho mát.
– Ấy thôi dì, ngày mai con đi thăm người quen rồi, cũng không có nhà đâu dì ơi, dì đừng múc.
Dì Liễu chớp mắt nhìn cô, dì ngạc nhiên hỏi:
– Vậy á? Con đi đâu? Sao dì không nghe thằng Sơn nói?
Ngạn Vũ lúc này mới chợt nhớ ra là cô chưa có nói chuyện này cho Sơn biết, có chút trách mình, cô liền giả vờ nói với dì Liễu.
– Chắc là… anh ấy quên nói với dì ấy ạ, mà với lại cũng không phải chuyện quan trọng, con nói sợ dì lo.
Dì Liễu khẽ gật, cũng không có biểu cảm gì quá mức khác thường, dì chỉ căn dặn cô đi đường nên cẩn thận, có gì nhớ gọi cho dì biết. Xong xuôi hết
chuyện này, Ngạn Vũ mới bắt đầu dò hỏi đến chuyện của Thu Ngọc, đặc biệt là về chuyện căn phòng bí mật sát phòng của bé Ni. Cô trước là nói
những chuyện vu vơ, sau đó mới vờ như chợt nhớ đến chuyện căn phòng kia, cô ra vẻ tò mò, hỏi:
– À dì, mấy hôm trước con có nghe anh Sơn
nói về chuyện… chuyện gì nhỉ… à là căn phòng bên cạnh phòng của bé Ni…
thật là căn phòng đấy là phòng bí mật hả dì?
Dì Liễu cũng không giấu giếm gì cô, dì vừa gọt trái cây, vừa trả lời:
– Ừ, ông bà chủ cấm tuyệt không cho ai vào, cũng may là thằng Sơn có nói
với con, chứ nhiều chuyện quá dì cũng quên mất dặn dò con vụ này.
Ngạn Vũ được đà, cô liền hỏi thêm:
– Nhưng mà trong phòng ấy… rốt cuộc là có gì hả dì?
Dì Liễu khẽ lắc đầu, biểu cảm chân thật, dì nói:
– Việc này thì dì cũng không biết rõ nữa, nhưng từ lúc dì tới đây làm cho tới giờ thì đã có căn phòng đó rồi. Trước kia quản gia ở đây là dì của
dì, dì chỉ tới làm sau này thôi, mấy chuyện xa xưa thì dì cũng không
biết nhiều lắm…
Nói đến đây, dì Liễu đột nhiên ngó trước nhìn sau, nhìn thấy không có ai ở xung quanh, dì mới thấp giọng nói với Ngạn Vũ:
– Ở nhà họ Thi này cũng không ít chuyện kỳ lạ đâu, nhưng mà ông bà chủ
kín tiếng… con cũng đừng tò mò quá… người nhà họ không thích.
Ngạn Vũ khẽ gật gù, cô cũng thấp giọng theo dì Liễu:
– Huyền bí quá dì nhỉ? Nhà này thấy vậy chứ cũng không kém giai thoại
rồi, giống như trong phim mà con hay coi ấy… có căn phòng bí mật này
kia.
Dì Liễu nhướng mày đồng tình:
– Thì nhà giàu mà con,
chưa kể tới việc nhà họ Thi này có lịch sử cũng lâu đời, trước kia cũng
không hiếm chuyện kỳ lạ đâu. Mà theo dì nghĩ thì căn phòng kia cũng
không có gì đáng sợ, dì đã từng nhìn thấy thoáng qua một lần… là một căn phòng bình thường, giống phòng ngủ của con vậy đó.
– Vậy… cũng đâu có gì bí mật đâu dì nhỉ?
Dì Liễu đẩy đĩa lê được gọt sạch sẽ đến trước mặt cô, dì đáp:
– Ừ, có thể cũng không có gì bí mật, nhưng mình làm việc cho nhà họ mà
con, họ nói gì thì nghe đó. Cũng có thể là vì không cho người làm vào
trong căn phòng đó nên nó mới trở thành căn phòng bí mật… biết đâu đấy
là căn phòng để tưởng nhớ người nào đó thì sao. Mà thôi, mình nghe thấy
lạ thì bàn tán chút thôi, đừng để tâm nhiều quá.
Ngạn Vũ gật gật
đầu, cô sau đó cũng không tiếp tục hỏi đến chuyện này nữa. Bởi vì cô
biết dù cô có hỏi thêm thì dì Liễu cũng không biết gì để mà nói. Đồng ý
dì Liễu là quản gia của nhà họ Thi nhưng chưa chắc dì đã biết quá nhiều
chuyện của nhà bọn họ, có chăng là biết nhiều hơn người ngoài như cô một ít mà thôi.
Xem ra, cô phải tự mình tìm hiểu một chút, hoặc là tự cô khám phá, hoặc là nhờ ai đó có khả năng phi thường khám phá giúp cho cô. Mà người phi thường đó là ai nhỉ… chỉ có thể là con rể “rồng vàng”
của nhà họ Thi… Quách Cố Thành!
__________________________
Ngạn Vũ theo chân Cố Thành về thăm Quách gia, theo như trong trí nhớ của cô thì Quách gia vẫn giống hệt như ngày nào, xa hoa và cổ kính. Người
làm ở Quách gia rất nhiều, cũng rất quy củ, không có phận sự sẽ không
xen vào chuyện riêng tư của chủ nhà.
Xe của Cố Thành chạy thẳng
vào trong sân, dừng lại trước toà nhà “Hạ”, là toà nhà thứ hai của biệt
thự Quách gia. Quách gia có hai tòa nhà, một là tòa “Thượng”, là nhà
riêng của người con trai cả, còn toà nhà “Hạ” này thì chính là nhà riêng dành cho con trai út.
Ba của Cố Thành là con trai út của ông lão
Quách, người mà Ngạn Vũ vẫn thường hay gọi là bác Quách. Sở dĩ cô có
cách xưng hô khác biệt giữa ba và mẹ của Cố Thành, là vì ba của Cố Thành không đồng ý cho cô gọi ông ấy là “ba Quách”, vậy nên cô chỉ có thể gọi là “bác Quách”. Còn về phần mẹ của Cố Thành, bà ấy cực kỳ yêu thích
Ngạn Vũ, cách gọi “mẹ Trang” cũng là do chính bà ấy bày cho cô.
Mẹ Trang chỉ sinh một mình Cố Thành, bà ấy không có con gái, vậy nên bà ấy rất thương Ngạn Vũ. Từ lúc biết đến sự hiện diện của Ngạn Vũ, bà đã
ngấm ngầm muốn nhận Ngạn Vũ làm con nuôi. Riêng ba của Cố Thành thì lại
có tư tưởng khác hẳn vợ mình, ông ấy không muốn Ngạn Vũ gọi ông ấy là
ba, một phần vì không thích việc con trai mình nhận nuôi bừa con của
người lạ, phần lại sợ bên ngoài khi biết đến sự hiện diện của Ngạn Vũ sẽ bắt đầu đồn thổi lung tung. Ba của Cố Thành tính tình cứng rắn và khá
là bảo thủ, vẻ ngoài lúc nào cũng luôn là bộ mặt lạnh tanh, ít nói và
khó tính. Ông cực kỳ khó chiều, tính cách lại có phần độc tài, quanh năm bốn mùa chỉ thấy duy nhất một biểu cảm “lạnh lẽo” hiển thị trên gương
mặt nghiêm nghị của ông. Mà Ngạn Vũ cũng là một trong những người ở
Quách gia cực kỳ sợ ba của Cố Thành. Từ lúc biết đến ông thì cô đã sợ,
đến giờ đã hơn mười năm mà mỗi lần đến gặp ông thì cô vẫn cứ sợ hãi như
ngày nào…
Xe lúc này đã chạy vào trong sân mà Ngạn Vũ vẫn cứ thấp
thỏm lo lắng, đến cả việc bước xuống xe mà cô cũng phân vân rụt rè. Cố
Thành nhìn thấy cô cứ ngồi lỳ ở trong xe không chịu xuống, anh khẽ khom
người nhìn vào trong xe, anh nhíu mày, hỏi nhỏ:
– Sao không xuống xe? Em định làm ổ trong xe luôn à?
Ngạn Vũ ngước đôi mắt mèo nhỏ lên nhìn anh, cô mấp máy môi, lo lắng cất giọng:
– Em… lo lắng quá… lâu rồi không đến… sợ là khiến cho mọi người không được tự nhiên.
Cố Thành cười nhẹ, anh đáp:
– Bình thường không có em thì cũng chẳng tự nhiên bao nhiêu, vậy nên em
không cần phải sợ. Mau xuống xe thôi… đừng tự mình dọa mình như vậy nữa.
Hết cách, Cố Thành đã nói như vậy, Ngạn Vũ không thể không xuống xe. Cô đi
song song bên cạnh anh, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tò mò của người
làm, Ngạn Vũ cuối cùng cũng thuận lợi tiến vào cửa chính. Trong lòng cô
muốn có bao nhiêu hồi hộp thì có liền bấy nhiêu hồi hộp, cảm giác cứ như lần đầu tiên đến nhà bạn trai ra mắt vậy, lo lắng và khẩn trương vô
cùng.
Ngạn Vũ bước vào bên trong phòng khách, trong lúc cô còn
đang khẩn trương hết mức thì ở đâu một bóng dáng nhanh nhẹn chạy vọt đến trước mặt cô. Cô giật mình, vội nhìn đến thì phát hiện người đang ôm
chằm lấy cô chính là mẹ Trang… mẹ ruột của Cố Thành!
Một nửa sự
khẩn trương vừa rồi như dần tiêu tan đi hết bởi vì cái ôm thắm thiết này của mẹ Trang. Cô bây giờ giống hệt như là một đứa con gái đi lấy chồng
xa trở về thăm nhà sau nhiều năm xa cách vậy.
– Ui chao ui chao bé Vũ, mẹ nhớ con quá, sao tới mãi bây giờ con mới về? Vào đây, vào đây, hai đứa vào trong đây.
Mẹ Trang ôm lấy Ngạn Vũ, mặt mày bà cười tươi như hoa, cứ ôm khư khư lấy
cô vì sợ cô sẽ lại đi mất. Ngạn Vũ nhìn thấy bà như vậy, hốc mắt cô vô
thức ửng đỏ lên, cảm xúc dâng cao, nước mắt như muốn trực trào rơi
xuống. Ngạn Vũ cũng nhịn không được mà dang tay ôm chặt lấy bà, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể bà truyền đến, cô kích động muốn run lên, lời nói phát ra trong vô thức:
– Mẹ… con nhớ mẹ quá!
Mẹ Trang nghe
cô nói cô nhớ bà, bà cũng xúc động bùi ngùi muốn khóc theo. Hai mẹ con
cứ ôm nhau ở giữa nhà, khóc không được, mà nói chuyện cũng không xong.
Cái loại cảm giác nức nở uất nghẹn thiệt là làm cho lòng người tê dại,
xa cách không gặp bao nhiêu năm, bây giờ gặp lại đều là mừng tủi nói
không nên lời…
Cố Thành đứng một bên nhìn hai người phụ nữ quan
trọng nhất đời anh đang ôm lấy nhau, lúc này anh chỉ biết ở bên thở dài, cũng không biết phải khuyên ngăn thế nào cho đúng nữa. Mẹ Trang thương
Ngạn Vũ, Ngạn Vũ cũng thương bà, hai người họ chia xa lâu như vậy…
nguyên nhân có lẽ đều là tại anh…
Nhưng thú thật thì anh cũng
không biết anh sai ở điểm nào, Ngạn Vũ nói đi là đi, dứt khoát như vậy
thì làm sao anh đỡ cho được. Cô giống tính của anh, là người cực kỳ cố
chấp, năm đó nếu không nghe theo cô thì có lẽ bây giờ mối quan hệ của
anh và cô còn thê thảm hơn thế này rất nhiều. Thật ra, chuyện để Ngạn Vũ rời đi là chuyện anh không hề mong muốn nhất, mà sau này chắc chắn anh
cũng sẽ không để cho cô rời xa anh thêm bất kỳ lần nào nữa… anh quả thật chịu không nổi cảm giác chia xa!
Cố Thành lẳng lặng đứng một bên
nhìn hai người trước mặt đoàn tụ, anh thì không có ý định quấy rầy họ,
nhưng sự xuất hiện bất thình lình của ba anh lại là nguyên nhân chính
khiến cho anh phải phá vỡ sự trùng phùng này. Nhìn người đàn ông mặt
lạnh đang đi đến, anh liền đưa tay khều khều vai của mẹ Trang, giọng anh trầm khàn nhắc nhở:
– Mẹ, ba đến.
Mẹ Trang vốn dĩ đang đắm
chìm vào cảm xúc đoàn tụ với con gái thì bị kéo giật ngược lại hiện tại, bà nhíu mày nhìn con trai, ý tứ có phần bất mãn. Nhưng lúc nhìn thấy
con trai đang đá lông mày ra hiệu, bà ngờ ngợ cũng liền nhìn theo. Quả
nhiên là nhìn thấy chồng bà đang đi đến, nhìn biểu cảm lạnh như phiến đá của ông ấy, bao nhiêu cảm xúc trong bà đều như trôi tuột hết. Trong
lòng bà thầm nghĩ… sao cái thằng cha này lại phá đám ngay khúc quan
trọng này vậy nhỉ?
Mà không chỉ riêng mẹ Trang tuột cảm xúc, Ngạn
Vũ bên cạnh còn tuột cảm xúc trầm trọng hơn. Từ trước đến giờ cô đã sợ
bác Quách, bây giờ sau nhiều năm quay trở về còn sợ ông nhiều hơn. Mặc
dù bác Quách kiệm lời nhưng ông trông rất uy nghiêm, nhìn từ xa thôi
cũng đã đủ thấy sợ chứ nói gì là đi đến tiếp xúc gần. Vậy mà chẳng hiểu
kiểu gì năm đó cô lại từng phản kháng lại ông, nghĩ lại thì đúng là ngựa non háu đá, trẻ trâu không ai bằng!
Sửa sang lại quần áo tóc tai, Ngạn Vũ có chút rụt rè, cô bước đến trước mặt ba của Cố Thành, đối diện với người đàn ông mặt lạnh này, cô run run, khó khăn lắm mới cất được
giọng chào hỏi:
– Con… con chào bác Quách…
Ba của Cố Thành
nhíu mày nhìn ba người truớc mặt, đã nhiều ngày con trai không về thăm
nhà, hiếm hoi lắm hôm nay mới về, ai ngờ đâu lúc này lại xuất hiện thêm
một cái đuôi. Cũng không phải là ông chưa nghe tin con bé này trở về,
chẳng qua là ông lại không nghĩ đến… Ngạn Vũ thế mà lại tái hợp lại với
con trai ông. Đúng là có những chuyện thiệt sự kỳ lạ, chẳng hiểu cái đám trẻ này nó đang nghĩ cái gì trong đầu?
Mặc dù không quá hài lòng
nhưng bác Quách cũng không tỏ ra thái độ gì quá đáng, ông nhíu mày nhìn
Ngạn Vũ, không tỏ ra vui mừng, cũng không ghét bỏ, chỉ nghe giọng ông
trầm thấp nói với cô:
– Ừm, về rồi thì vào trong, đứng đây xúm xụm làm gì.
Nói xong, ông liếc mắt nhìn vợ mình một cái, thấy mắt vợ phiếm hồng, ông
cũng không muốn nhìn nhiều thêm nữa. Quay sang nhìn đứa con trai đã lâu
không gặp thì lại nhìn thấy nó mặt mũi sắt lẹm nhìn ông. Có chút bực dọc trong lòng, ông cằn nhằn trong bụng… đúng là con với chả vợ… chỉ tổ làm cho ông phát điên!
Càng nhìn càng thấy khó chịu, bác Quách lập
tức xoay người, bước nhanh quay vào trong, giống hệt như một người đang
giận dỗi vậy…
Mà mẹ Trang nhìn thấy chồng bà có thái độ bình
thường dành cho Ngạn Vũ, bà cơ hồ thấy thoải mái hơn trong lòng. Bà vui
vẻ đi đến khoác tay Ngạn Vũ, mừng rỡ nói với cô:
– Đi, đi vào trong thôi con. Chắc hai đứa đói hết rồi phải không, vào ăn cơm, bữa nay toàn món ngon… ăn cơm… ăn cơm.
Dưới sự nhiệt tình như đón con gái từ phương xa trở về của mẹ Trang, Ngạn Vũ dù vẫn rất lo lắng nhưng cô cũng không làm cách nào phụ lòng bà được.
Cô nắm lấy tay bà, nhìn vào gương mặt phúc hậu xinh đẹp của bà, cô nhịn
không được, vẫn là nói những lời cảm ơn từ tận sâu trong lòng:
– Ngoan, con về là tốt rồi, chịu về là tốt rồi… cảm ơn cái gì không biết…
Ngừng chừng vài giây, bà đột nhiên buông cô ra, lúc này mới nhớ tới mà quan
sát cô một vòng từ đầu xuống chân. Ngắm nghía một hơi, đầu bà khẽ gật,
nụ cười toát lên vẻ hài lòng, bà không ngại ngần mà khen ngợi:
–
Xinh lắm, càng ngày càng xinh đẹp, mẹ lúc nào cũng ấn thích ảnh của con
trên FB, quả thật phải công nhận là thời gian mẹ bỏ ra để thích ảnh của
con là không hề lãng phí chút nào. Xinh thế này thì thằng Thành cũng
không có cửa, nhờ, con gái của mẹ nhờ?
Ngạn Vũ thích chí cười đến
toe toét, chỉ có Cố Thành là không hề cảm thấy vui. Anh thật sự cảm thấy rất bất mãn, cũng vô cùng lo sợ một ngày nào đó mẹ anh không vừa ý anh
chuyện gì thì lại chạy đi rao bán Ngạn Vũ với mấy tên công tử nhà giàu
trẻ trung nữa thì khổ. Ba anh đã khác thường, nhưng còn mẹ anh là khác
người. Có đôi khi bà cũng chẳng thèm để ý đến việc là bà đã sinh ra anh
đâu, cứ như anh là con ghẻ bà nhặt từ bên ngoài về nuôi vậy, vô cùng xem thường anh…
Nghĩ nghĩ, anh liền bước đến tách hai người phụ nữ
này ra, vòng tay anh ôm lấy eo của Ngạn Vũ, trực tiếp đánh dấu chủ quyền với mẹ mình.
– Mẹ, lúc trước mẹ gọi cho con toàn mắng con sao
không chịu đi tìm vợ về… bây giờ tìm được cô ấy về thì mẹ lại nói lung
tung. Mẹ đừng có quên con là con trai của mẹ đó nhé!
Mẹ Trang
nhếch môi nhìn con trai, bà cung tay muốn đánh anh một phát, nhưng ngại
có Ngạn Vũ ở đây nên liền thôi. Bà lườm nguýt anh, giọng chanh chua
chuẩn vị của một bà mẹ lòng tràn đầy bất mãn:
– À ghê gớm nhỉ? Là
anh làm cho con bé bỏ đi, bây giờ còn trách tôi cái gì? Tôi thấy anh
không xứng thì tôi nói không xứng, anh quản được cái miệng của tôi à?
Anh giống hệt với ba anh, ngu ngốc xấu tính… tôi chả đánh cho một cái…
Vừa nói bà vừa hăm he, điệu bộ bất mãn ghét bỏ chồng chất. Ngạn Vũ đứng một bên cười đến lợi hại, cô thật lòng rất hâm mộ tính cách quật cường này
của mẹ Trang. Đến cả bác Quách mặt lạnh mà bà ấy còn không sợ thì nói gì là một Cố Thành do chính bụng bà ấy sinh ra. Nhớ lại mấy năm về trước,
mẹ Trang luôn là người chiều chuộng cô mỗi khi cô đến Quách gia, bà chưa từng khinh khi hoặc là xem thường cô… những việc này khiến cô nhớ mãi
không quên!
Cố Thành vẫn đang mặt nhăn mày nhó càm ràm ở một bên,
mẹ Trang thì lại càu nhàu mắng nhiếc con trai… khung cảnh này giống hệt
như mấy năm về trước mà cô vẫn hay thường được thấy. Quả thật, thời gian trước kia vẫn là quãng thời gian mà cô trân quý nhất, mỗi một ngóc
ngách của Quách gia đều có thể gợi lên cho cô rất nhiều kỷ niệm về những ngày tháng tươi đẹp đã qua. Chẳng là, ngày vui thì chóng tàn, ngày tàn
lại chóng quên thôi…
Bữa cơm diễn ra trong không khí… phải nói là
có chút đối lập. Suốt bữa cơm cũng chỉ có mẹ Trang nói chuyện, thi
thoảng sẽ nghe thấy Ngạn Vũ đáp lời, lâu lâu lại có tiếng cười truyền
đến. Về phần bác Quách và Cố Thành, hai cha con họ rất giống nhau, lúc
ăn uống hiếm khi mở miệng nói chuyện, cứ giống như hai người xa lạ ăn
cơm chung một bàn vậy. Mà có vẻ như mẹ Trang đã quen với việc cha con Cố Thành câm như hến khi ăn, bà cơ hồ cũng chẳng thèm để ý đến hai người
họ. Bà chỉ chăm chăm gắp thức ăn và nói chuyện với Ngạn Vũ, còn về phần
một cha một con đang ngồi im lặng ăn cơm ở đối diện, bà chẳng buồn ngó
ngàng gì đến, coi như không có cũng chẳng sao.
Về tới thành phố A, Cố Thành ăn xong bữa cơm liền có việc phải rời đi giải quyết. Anh vốn
dĩ muốn đưa cô về nhà riêng của anh và cô trước kia nhưng mẹ Trang nhất
quyết không đồng ý. Bà quyết định hôm nay phải giữ Ngạn Vũ ở lại ngủ với bà cho bằng được. Hết cách, Cố Thành đành để Ngạn Vũ ở lại một đêm, mà
Ngạn Vũ cũng muốn ở lại, cô vẫn có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với mẹ
của Cố Thành.
Cả một ngày theo mẹ Trang ra ngoài mua sắm vui chơi, đến tối về nhà, mẹ Trang mệt rã rời nên bà ngủ rất sớm. Ngạn Vũ nằm
trên giường một lát, canh mẹ Trang đã ngủ say, cô mới nhẹ nhàng rón rén
bước xuống giường, không dám đi mạnh vì sợ sẽ đánh thức bà dậy.
Choàng vào một chiếc áo khoác mỏng, cô bước ra khỏi phòng, đi thật nhanh về
phía một căn phòng ở tầng dưới, sau đó tự động mở cửa phòng bước vào bên trong. Ở trong phòng đã có người đợi sẵn, mà người nọ cũng không phải
ai xa lạ, ông ấy chính là bác Quách, ba của Cố Thành.
Nhìn thấy Ngạn Vũ, biểu cảm của ông không mặn không nhạt, vẫn là thái độ nghiêm nghị như thường, ông trầm giọng hỏi cô:
– Hai đứa thật sự quay lại?
Ngạn Vũ cũng rất thẳng thắn, mặc dù cô rất sợ bác Quách nhưng trên một vài
phương diện, cô lại cực kỳ mạnh mẽ. Đối mặt với câu hỏi này của ba của
Cố Thành, Ngạn Vũ không nghĩ ngợi gì nhiều, cô đáp nhanh:
– Dạ… không ạ. Bọn con có chút sự cố, sẽ nhanh rời xa nhau thôi.
Bác Quách khẽ nhíu mày, ông lại hỏi:
– Bao lâu?
Ngạn Vũ trực tiếp đáp:
– Dạ… khoảng 3 tháng.
Lúc này, bác Quách không gấp gáp hỏi chuyện, ông trầm mặc suy ngẫm, rồi lại trầm mặc nhìn Ngạn Vũ đang đứng ở phía trước. Thái độ của ông dịu xuống được hơn chút, lời nói chậm rãi, ông hỏi cô:
– Chỉ có 3 tháng… hai đứa không thấy phiền phức?
Ngạn Vũ ngập ngừng trong giây lát, cô không dám nhìn thẳng vào mắt bác Quách, chỉ có thể nhìn thoáng qua rồi khổ sở trả lời:
– Con… không phản kháng được Cố Thành. Trước mắt chỉ có thể chiều theo ý
của anh ấy, mọi việc con sẽ tự cân nhắc, bác Quách yên tâm.
Ba của Cố Thành không có ý kiến gì với câu trả lời này của Ngạn Vũ, bởi ông
cũng thừa hiểu tính con trai mình, cơ bản là đến ông còn không quản được con ông, chắc chắn là Ngạn Vũ cũng không thể quản nổi.
Im lặng
khoảng chừng vài giây, bác Quách lúc này mới lại nói, mà những lời nói
sau đây lại có mức độ cảnh tỉnh rất mạnh dành đến với Ngạn Vũ…
–
Cô cứ liệu mà làm, những gì cần nói tôi cũng đã nói rõ ràng với cô từ
mấy năm về trước. Giữa cô và con bé kia, nếu bắt buộc phải chọn, tôi sẽ
chọn con bé ấy. Đây không phải vì tôi xem thường cô, mà vì tôi không
muốn con trai tôi bị xem thường. Cô cũng không phải không có con trai
tôi thì sẽ chết, mà tôi cũng không hy vọng cô là người dễ chết như vậy.
Được rồi, cô ra ngoài đi, thời gian này tôi sẽ không làm khó dễ cô, yên
chí!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT