"Em nghĩ, chuyện của cha anh và Triệu Mỹ Đoá thật sự có ẩn tình!"

Kim Kỳ và Nhất Ngôn cùng nhau ngồi ăn cơm. Nhưng khi cô nghĩ đến việc lá bùa mình nhìn thấy trong phòng Lâm Nhất Phong lần trước, lòng cứ lo lắng không thôi. Cô nghĩ, cũng nên để cho mọi chuyện được sáng tỏ và về đúng với quỹ đạo của nó ban đầu. Nhưng với anh, người đó chính là người mà anh không muốn nhắc đến nhất. Vậy nên khi nghe cô nói về vấn đề này, anh liền thấy không thoải mái.

"Anh không quan tâm! Dù sao này ông ta có sống chết ra sao thì anh cũng không quan tâm!"

"Nhưng anh không thấy lạ sao? Chuyện cha anh qua lại với cô ta..."

"Đủ rồi. Anh không muốn nghe em nhắc đến ông ta. Ngoài việc ông ta đã bức chết mẹ anh, thì trong mắt anh... ông ta chỉ là một gã tồi."

Nhất Ngôn không thể chịu được mà lớn tiếng với Kim Kỳ, nhưng cô không trách anh, cũng không thể trách được. Cô biết, cả đời này anh cũng sẽ không thể tha thứ cho Lâm Nhất Phong được. Dù ông ta cũng chỉ là kẻ bị hại, thì những chuyện ông ta và Triệu Mỹ Đoá làm ra cũng khó ai chấp nhận. Nếu như anh đã không muốn nói tới, thì Kim Kỳ chỉ còn cách tự mình tìm hiểu.

Cô đã đi đến một nơi được gọi là thầy bùa trong một con hẻm nhỏ, để điều tra xem đây rốt cuộc là thứ gì. Và đúng như cô nghĩ, đó đích thị là bùa yêu mà Triệu Mỹ Đoá đã làm với Lâm Nhất Phong. Cô ta biết, để trả thù cho chị thì chỉ còn cách chia rẽ cha con Nhất Ngôn, khiến Lâm gia tan nhà nát cửa thì mới vừa lòng. Nhưng nếu chỉ là người ngoài cuộc, vậy thì mọi chuyện không đơn giản, nên cô ta đã dùng bùa yêu khiến ông ta say mê mình đến điên dại, không thấy mình thì giống như phát điên lên. Cũng chính cô ta, đã ngày đêm rỉ vào tai ông ta những lời ngon tiếng ngọt, để tình cảm vợ chồng ông ta rạn nứt, còn ép Lâm phu nhân vào chỗ chết. Nghĩ đến những gì Triệu Mỹ Đoá đã làm, Kim Kỳ rùng mình, cảm thấy lòng người quả thực quá đáng sợ.

Nhưng cô lại không hề hay biết, chính cô lại là người đang rơi vào bẫy của Triệu Mỹ Đoá. Cô hẹn cô ta ra ngoài bờ hồ, muốn nói chuyện cho ra lẽ. Vừa bước đến, cô đã liền hỏi.

"Nói đi! Đến khi nào thì cô mới chịu dừng lại?"

Cô ta bật cười, khoanh tay ung dung nhìn cô.

"Dừng? Tôi làm cái gì mà phải dừng? Cô nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi chứ?"

Kim Kỳ không muốn nhịn cô ta nữa, chỉ một lần với chị cô ta là đã quá đủ rồi. Nếu như chị cô ta còn biết nói câu xin lỗi, thì cô ta đã đi quá xa giới hạn của mình. Chuyện ác mà cô ta gây ra, đếm bao nhiêu cũng không hết, bây giờ vẫn còn ung dung đứng đây lên mặt với cô.

"Đừng nghĩ tôi không biết, cô đã dùng bùa yêu để mê hoặc Lâm Nhất Phong, khiến ông ta mê mệt mà nghe lời cô."

Triệu Mỹ Đoá dường như rất đắc ý, cười nhếch mép nhìn Kim Kỳ.

"Phải. Thì sao?"

"Cô..."

Kim Kỳ còn chưa nói hết lời, đã bị đánh vào sau gáy một cái rồi ngất đi. Thì ra, cô ta từ lâu đã biết chuyện mình bỏ bùa Lâm Nhất Phong thông qua camera cô ta đặt trong phòng. Hơn nữa, vị pháp sư mà Kim Kỳ tìm đến hỏi thăm cũng bị cô ta mua chuộc.

Nếu cô đã muốn vạch trần tôi như vậy, thì tôi sẽ cho cô toại nguyện. Nhưng cô nghĩ, cô còn cơ hội để nói cho Lâm Nhất Ngôn biết chuyện này sao? Kim Kỳ! Cô quá ngây thơ rồi. Tôi sẽ để cô đi gặp chị tôi, để chị ấy dày vò cô, khiến cô dù có chết cũng không được yên thân.

Lúc này, Nhất Ngôn đi làm về thấy Trân Ni đang ngồi chơi với bảo mẫu, anh liền quên hết mọi mệt mỏi mà bước đến chơi cùng con.

"Con gái! Lại đây ba ôm nào!"

Con bé thấy anh thì mừng đến nỗi nhảy lên, liền dang cánh tay nhỏ xíu của mình ra muốn chui vào lòng anh. Nhất Ngôn mỉm cười, ôm hôn bảo bối của mình rồi cưng nựng con bé. Anh vừa ôm con vừa nhìn lên lầu rồi lại nhìn xung quanh, hỏi cô bảo mẫu.

"Kim Kỳ có nhà không?"

"Dạ cô ấy ra ngoài từ trưa đến giờ rồi đấy ạ!"

Nhất Ngôn cau mày, thường thì mỗi khi cô ta ngoài đều sẽ nói trước với anh như một thói quen, lần này thì anh không hay biết gì. Hơn nữa, bây giờ đã có Trân Ni, nếu có đi thì cô cũng không đi lâu như vậy. Một cảm giác bồn chồn trong người khiến anh thấy không ngồi yên được, anh đặt con bé ngồi bên cạnh mình rồi lấy điện thoại ra gọi. Nhưng chuông vừa reo lên, thì đầu dây bên kia đã có người ngắt máy.

Lạ thật! Sao Kim Kỳ lại không chịu nghe điện thoại? Có phải vì ban sáng mình đã lỡ lời, khiến cô ấy không vui không?

Kim Kỳ sau khi ngất, bị Triệu Mỹ Đoá trói tay lại rồi đưa đến một sân thượng của khu nhà bỏ hoang. Cô ta đứng đó, nhìn ngắm cảnh đêm thật đẹp mà bỏ mặt cô đang mệt lả người vì đói. Tỉnh dậy trong mơ màng, cô thấy bóng lưng của cô ta vẫn thảnh thơi như thế.

"Triệu Mỹ Đoá! Cô muốn gì?"

Cô ta quay người lại nhìn Kim Kỳ, bật cười một trận sảng khoái rồi trừng mắt nhìn cô.

"Muốn gì à? Tôi muốn mạng của cô chứ muốn gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play