Hai tháng sau.

Chuyến đi đến Nhật Bản chỉ còn một ngày nữa là đến. Kim Kỳ đã chuẩn bị xong hết mọi thứ cho chuyến đi một tuần này, bây giờ vẫn còn muốn sang shop hoa của Nhi Nhi chơi.

"Vườn hoa đó đẹp lắm đấy! Nhìn xem con bạn mình đang có số hưởng kia kìa!"

Nhi Nhi vừa cầm bó hoa loa kèn mình vừa làm xong cho khách, vừa xoay vòng vòng trong shop để diễn tả lại cảnh ngọt ngào của Kim Kỳ và Nhất Ngôn. Không biết có lãng mạn hay không, nhưng sao cô thấy cô ấy thật buồn cười quá. Cười nói vui vẻ một hồi, Kim Kỳ bỗng nhiên thấy khó chịu, cổ họng có một cảm giác nhờn nhợn muốn buồn nôn. Nhi Nhi dừng việc đùa giỡn lại, đi đến chỗ cô hỏi thăm tình hình.

"Này! Mày bị sao thế?"

Im lặng một hồi, cô ấy bỗng nhiên trố mắt ra rồi ngạc nhiên hốt hoảng các thứ, miệng lắp bắp.

"Đừng... đừng nói với tao là mày..."

Kim Kỳ cố gắng giữ lại bình tĩnh, cô vuốt nhẹ nơi cổ họng mình, hắn giọng vài cái rồi nhìn cô ấy mỉm cười gật đầu. Nhi Nhi và cô đều hiểu, thứ mà cô đang muốn nói đến chính là gì. Phải. Cô đã có thai rồi. Là kết tinh tình yêu ngọt ngào của cô và Nhất Ngôn. Nhi Nhi lại một phen vui sướng đến bay lên mây, cầm tay Kim Kỳ đứng lên rồi xoay vòng quanh những điệu múa kì lạ trong shop.

"Vậy là thật sao? Bạn tôi có thai rồi. Ôi trời ơi! Gia đình được hạnh phúc rồi."

Kim Kỳ bật cười với sự lầy lội của cô ấy, vừa đi từng bước chậm rãi theo vừa nói.

"Được rồi! Mày vui quá nên phát ngáo luôn rồi sao?"

Chuyện này cô đã biết được từ vài ngày trước. Khi Nhất Ngôn vẫn còn đang ở công ty, cô ở nhà chuẩn bị bữa trưa định mang đến cho anh thì lại thấy buồn nôn. Sau khi đến bác sĩ, cô mới biết mình đã mang thai được hai tháng rồi, thai nhi cũng đang phát triển rất tốt. Nhưng cô vẫn chưa muốn nói chuyện này cho Nhất Ngôn biết. Cô muốn đợi đến khi sang Nhật, hoà vào cánh đồng hoa cúc tím, cô sẽ cho anh một bất ngờ.

Đến khuya

Chuyến bay từ Trung Quốc khởi hành sang Nhật Bản vào lúc 1h sáng theo như yêu cầu của Nhất Ngôn. Vì thời gian từ đây đến Nhật khá lâu, nên anh muốn khởi hành sớm để Kim Kỳ sẽ thấy đỡ mệt hơn.

Sau khi hạ cánh an toàn xuống Nhật, việc đầu tiên mà hai người làm đó là gọi điện thoại báo bình an cho gia đình và bạn bè biết, sau đó liền bắt đầu chuyến nghĩ dưỡng ở đây. Nhất Ngôn không những giỏi các thứ tiếng, mà đến cả văn hoá, ẩm thực và những địa điểm xinh đẹp ở đây anh đều biết cả. Anh đưa cô đến một cửa hàng quần áo kimono của Nhật, cùng Kim Kỳ chọn một bộ rồi thay ra, giúp cô trang điểm một chút. Cũng không ngờ, phong cách trang điểm này lại khiến cô trở nên cuốn hút và xinh đẹp đến vậy. Hai người nhìn nhau mỉm cười, còn cùng nhau cúi đầu chào đối phương.

Trên đường đi đến "Thị trấn đồi và mèo" Onomichi, ở tỉnh Hiroshima, Nhất Ngôn đã dùng khả năng ngoại ngữ của kình để giao tiếp với người địa phương. Kim Kỳ đứng bên cạnh rất bất ngờ, lại còn thấy rất cảm phục anh.

"Không ngờ anh ngoài giỏi tiếng Anh, anh còn biết cả tiếng Pháp, tiếng Nhật nữa sao?"

Nhất Ngôn gật đầu rồi mỉm cười. Anh nhìn cô nói.

"Nhưng anh chắc rằng có một thứ tiếng, mà chỉ duy nhất anh biết mà thôi."

Kim Kỳ tò mò, tròn xoe mắt nhìn anh.

"Là tiếng gì thế?"

Anh khẽ cười, dừng bước lại rồi chạm vào khuôn mặt trắng hồng của cô.

"Tiếng lòng của em!"1

Sự ngọt ngào này, không biết từ khi nào lại làm mình thấy thật hạnh phúc, như một viên kẹo ngọt sắp tan chảy vậy.

Hai người cùng nhau chụp ảnh tại "Thị trấn đồi mèo", tạo nên những kỉ niệm đẹp về những ngôi làng đẹp như trong tranh của Nhật Bản. Anh còn đưa cô đến với nơi có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ ở khoảng cách gần nhất, đi cáp treo.

Đến chiều, hoàng hôn ở Nhật Bản thật đẹp và nên thơ. Bọn họ tay trong tay, dìu nhau đi trên những thảm hoa dại. Nơi đây thật yên bình, dường như không chỉ có thể cảm nhận bằng tai, bằng mắt, mà còn cả bằng mùi hương của thiên nhiên, hoa cỏ. Kim Kỳ thấy nơi đây rất thích hợp để nghỉ ngơi, dù sao bây giờ cô cũng đang mang thai, những nơi trong lành vẫn là lựa chọn thích hợp.

Đến tối.

Nhất Ngôn đưa Kim Kỳ đến một nhà hàng trên phố thưởng thức món Nhật. Nhìn cách bày trí đẹp mắt, cô thật sự rất thích thú với ẩm thực ở nơi đây. Một người mặc kimono mang thức ăn ra, anh liền nhận lấy nó rồi nói.

"Itadakimasu!"

Người Nhật ấy liền mỉm cười với anh, làm Kim Kỳ rất tò mò. Cô liền hỏi.

"Là gì vậy ạ?"

Nhất Ngôn giải thích.

"Nghĩa là xin được nhận. Nói ngắn gọn, đó là một kiểu cảm ơn theo cách kính trọng đến những người đã mang đến cho chúng ta bữa ăn ngon."

Càng nhìn, cô càng thấy anh thật tuyệt, lại thật uyên bác. Hầu như trong mắt cô bây giờ, hình bóng của anh xâm chiếm mọi tầm nhìn. Cô mỉm cười, nhưng trong lòng vừa thấy hạnh phúc vừa ngưỡng mộ. Khi một người khác mang thức ăn ra, cô cũng học theo anh và còn học rất nhanh. Sau khi kết thúc bữa ăn, anh còn nói.

"Gochisousama!"

Kim Kỳ rất thích nghe anh nói, còn rất chăm chú học theo. Nhờ vậy, cô mới biết được văn hóa của Nhật có rất nhiều điều mới lạ.

"Anh giỏi thật đấy! Anh còn biết từ gì nữa không?"

Nhất Ngôn gật đầu với vẻ hiển nhiên. Hai người vừa lái xe về khách sạn, vừa vui vẻ chuyện trò. Kim Kỳ thật sự rất muốn học hỏi một chút ngôn ngữ mới này từ anh. Anh đột nhiên dừng xe lại, chiếc xe lăn bánh chậm rãi rồi dừng chân dưới một gốc cây hoa anh đào. Anh quay sang nhìn cô, mỉm cười dịu dàng.

"Aishiteru!"

Kim Kỳ chớp mắt.

"Nghĩa là gì?"

"Anh yêu em!"

Một nụ hôn ngọt ngào của anh và em, dưới gốc cây hoa anh đào. Gió thổi hiu hiu, những cánh hoa theo gió rơi đầy một khoảng đường.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play