Kim Kỳ há hốc mồm, bất giác đưa tay đặt lên cổ họng rồi trố mắt nhìn Nhất Ngôn. Không phải cô vừa nghe nhầm đấy chứ? Người đàn ông này tại sao không thể nào để cô nhìn được thiện chí của mình dù chỉ là vài phút ngắn ngủi vậy? Cô còn nghĩ mình đã đúng khi quyết định ở đây vậy mà giờ ai đó lại muốn giở trò lưu manh nữa rồi.
"Anh nói... là thứ gì cơ?"
Nhất Ngôn nhìn cô được một lúc thì không nhịn được nữa, anh ôm bụng phì cười. Nhìn khuôn mặt ngây thơ đến ngốc nghếch của cô càng khiến anh thấy buồn cười nhiều hơn nữa. Còn cô thì không hiểu chuyện gì, chỉ sợ mình uống phải thứ gì đó rồi chuyện ngoài ý muốn lại tiếp tục xảy ra. Cô phát cáu.
"Này! Anh cười gì chứ? Tôi đang hỏi anh mà?"
Nhất Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh để không cười nữa rồi trả lời cô.
"Anh đùa đấy!"
Kim Kỳ đã cáu lại càng cáu thêm. Cô nhìn bộ dạng đắc ý của Nhất Ngôn, nhịn không được mà tiến tới đánh cho anh vài cái hả giận. Cả hai bắt đầu chơi trò đuổi bắt nhau trong phòng. Anh chạy đến nỗi bỏ cả dép, hết nhảy lên giường rồi lại nhảy xuống đất chạy vòng quanh.
"Tới đây! Em có giỏi thì tới đây!"
Kim Kỳ cũng không chịu thua mà chạy theo sau, cô cầm gối rồi ném vào người anh, tiếng cười đùa vang khắp cả căn phòng. Chạy mãi chạy mãi rồi cũng mệt, cả hai không còn sức nữa, nằm dài ra giường mà thở hì hục. Trò chơi này đúng là vui nhưng lại tốn sức quá, ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi cả rồi. Nhất Ngôn nhìn sang Kim Kỳ, cô cũng nhìn anh rồi cả hai bật cười. Cô lúc này mới giở trò tinh nghịch, bắt lấy cổ tay anh rồi bảo.
"Tôi bắt được anh rồi nhé!"
Anh cười rồi gật gật đầu.
"Được được! Anh chịu thua!"
Sự náo nhiệt trong phòng trôi qua, màn đêm yên tĩnh ở bên ngoài càng khiến cả hai như ở gần nhau hơn nữa. Hai người bất giác nhìn nhau, nhìn nhau nhưng chỉ im lặng như vậy. Những lúc được nhìn Nhất Ngôn gần thế này, Kim Kỳ mới thấy mình đúng là có phúc không biết hưởng. Khuôn mặt ấy thật sự anh tuấn đến độ hoàn hảo, hầu như từng đường nét trên đấy đều được mài dũa tỉ mỉ chỉ dành riêng cho anh. Đôi mắt sâu, đôi mày rậm cùng sóng mũi cao vút, đường môi ấy lại rất thanh tú dù chỉ cần cười nhẹ. Thấy cô cứ nhìn mình như thế, Nhất Ngôn được đà nhích đến thật gần rồi đưa tay chạm vào gò má cô. Kim Kỳ thấy tim mình lại đập loạn xạ, dường như sắp nhảy ra ngoài mất rồi.
Liệu mình và anh ta...
Hai người đang ở trong một không gian hẹp, sức nóng khiến cả hai như xích lại gần. Đang trên đà phát triển tốt, thì tiếng của Lâm phu nhân đột nhiên ở ngoài cửa vọng vào.
"Nhất Ngôn, Kim Kỳ à! Mau ngủ đi nhé! Đã khuya rồi đấy!"
Nhất Ngôn khựng lại, Kim Kỳ cũng khựng luôn mà ngồi dậy ngượng ngùng. Anh hít hà một hơi, người mẹ mới ngày nào còn giúp anh tiến tới với cô, vậy mà thời khắc quan trọng này lại làm anh chùn bước. Anh ôm đầu bất lực, ngồi dậy trả lời bà.
"Con biết rồi!"
Sau khi lấy lại được sự tự tin cho bản thân mình, anh quay sang nhìn Kim Kỳ mỉm cười cho đỡ ngượng rồi bảo.
"Được rồi! Đi ngủ thôi!"
Cô gật đầu rồi ngồi dậy xỏ dép,đi thẳng đến cửa phòng rồi mở cửa ra nhìn Nhất Ngôn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, người thì thản nhiên đợi người thì ngồi ngơ ngác. Anh hỏi cô.
"Em làm gì vậy?"
"Thì ngủ! Anh về phòng ngủ đi! Tôi phải ngủ rồi!"
"Gì vậy? Đây là phòng của chúng ta mà?"
Kim Kỳ nhăn mày, bắt đầu thấy lấn cấn rồi. Hình như ai đó vừa bảo đây là phòng của cả hai thì phải. Vậy mà ban sáng có ai còn mạnh miệng bảo rằng đây là phòng của cô. Xem ra chỉ là một chiêu trò trong kế hoạch lưu manh của anh mà thôi. Cô bỏ mặc cánh cửa đang mở kia, đi đến phía Nhất Ngôn đang ngồi rồi dùng sức kéo anh đứng dậy.
"Tôi mặc kệ! Anh mau ra ngoài ngủ cho tôi!"
Anh xụ mặt không muốn đi, mặc cho cô có lôi kéo thế nào cũng ngồi lì ở đó, bắt đầu tỉ tê với cô.
"Làm gì có ai đuổi chồng mình ra khỏi phòng trong đêm đầu tiên đâu chứ? Kim Kỳ à em nhẫn tâm quá rồi đó!"
Cô không quan tâm, điều bây giờ cô cần là ngủ. Nhưng người đàn ông này từ khi nào mà hoá đá ngồi trên giường cô thế kia, có kéo mãi cũng không kéo anh ra được khỏi giường. Kim Kỳ vừa dùng sức vừa nói.
"Chồng con gì ở đây? Anh ra ngoài mau..."
Đang kéo tay Nhất Ngôn để anh đứng lên, thì bỗng nhiên cô lại bị anh kéo ngược về phía mình rồi ngã lăn xuống giường. Bất giác bị rơi vào thế bị động, đã vậy còn bị anh nằm trên ngán đường đi ra, Kim Kỳ nhìn anh rồi đảo mắt nhìn khắp nơi. Anh như vậy là đang muốn giở trò gì đây? Khó đoán quá. Kim Kỳ không đoán ra được nên càng thấy thấp thỏm trong lòng nhiều hơn. Cô đưa tay đặt lên ngực Nhất Ngôn, muốn đẩy anh ra mà bất thành, càng đẩy thì anh lại càng khom người xuống.
Nhất Ngôn khẽ cười, hôn lên môi cô một cái rồi lại bảo.
"Còn đuổi anh đi nữa thì anh không khách sáo đâu đấy!"
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT