Editor: Nghèo Đến Nỗi Chỉ Có Tiền
Beta: Annie
Chương 9: Hai chúng ta cần nhau.
Truyện SắcSau cuộc nói chuyện tối hôm đó, quan hệ giữa cô và Ngụy Hoán không tự chủ được mà gần nhau thêm rất nhiều.
Khoảng thời gian này, mỗi buổi sáng đều là anh lái xe chở cô đến trường học, tuy rằng anh cũng có đề nghị buổi tối sẽ đến đón cô về, nhưng bởi vì cô về quá trễ, sợ làm phiền anh phải chờ nên đã từ chối.
Cô 10 giờ rưỡi sẽ gửi Wechat cho anh, nói một tiếng ngủ ngon.
Cuối tuần cô cùng anh đến phòng tập gym, ngoại trừ mỗi lần tập xong thì cơ thể sẽ rã rời như bùn nhão, còn thề rằng “lần sau tuyệt đối không tới nữa” thì ngày tháng trôi qua cũng không tồi.
Hai người là mối quan hệ bạn bè rất rất thân, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức này.
Hai tuần sau, cô lại đi theo giáo sư đến vùng nông thôn ở Hà Bắc, làm nghiên cứu thực địa lần thứ hai. Thầy của cô vẫn luôn ủng hộ “phương pháp bão hoà kinh nghiệm”, chủ trương phải đi vào đồng ruộng mới có được kinh nghiệm, yêu cầu các cô phải tiến hành thực địa nhiều lần.
Trong khoảng thời gian ở Hà Bắc này, mỗi ngày cô đều phải sửa soạn lại tài liệu cho thật tốt đến 11 giờ. Lúc anh lái xe đưa cô đến nhà ga đã từng dặn dò, mặc kệ mỗi ngày trở về muộn đến mấy cũng phải nhớ nhắn tin cho anh.
Có đôi khi cô cũng do dự, nếu 11 giờ mà nhắn tin cho anh thì có lẽ là anh đã ngủ rồi, nhưng may mắn là, mỗi lần anh đều trả lời chỉ trong vài giây sau, có đôi khi sẽ gọi điện thoại hỏi một chút về việc hôm nay cô đã làm.
Thời gian đi nghiên cứu thực địa lần này là mười ngày, cô đã đặt vé về nhà trước một ngày, trong lòng bồn chồn, gấp không chờ nổi mà muốn về nhà sớm một chút.
Trong lúc những người khác ở trong thôn đang chuẩn bị để sáng mai rời đi thì cô đã kéo hành lý rời đi trước rồi, bởi vậy khi ra đến ga tàu hoả đã sắp 11 giờ.
Cô ngồi trên xe taxi rồi gửi Wechat cho anh: “Nguỵ Hoán! Hiện tại em đang trên taxi rồi, có lẽ khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến tiểu khu đó.”
Anh vẫn như trước mà trả lời liền: “Con đường về đến tiểu khu có hơi tối, có cần anh ra đón em không?”
Cô chống cằm suy nghĩ một chút, nghĩ mình mỗi ngày từ trường về cũng chỉ có một mình thôi mà, vì vậy nhanh chóng trả lời lại anh: “Không cần đâu.”
Qua một lúc lâu, anh lại gửi lại cho cô sáu chữ: “ Chờ em ở cửa tiểu khu.”
Chờ đến lúc cô xuống taxi liền cảm thấy biết ơn với quyết định tới đón cô của Nguỵ Hoán.
Vốn dĩ buổi tối mỗi ngày khoảng 9 giờ cô đã về, trên con đường bên cạnh vẫn còn có người bán trái cây và bột lạnh nướng, ánh đèn trên đường cũng không đến nỗi quá tối, đèn của hàng quán vẫn mở cho nên con đường này tương đối náo nhiệt.
Nhưng hiện tại đã hơn 11 giờ, những người bán đã dọn từ sớm rồi, đèn đường cũng mờ ảo, thậm chí cô còn phải mở đèn pin điện thoại để chiếu sáng.
Thật sự rất sợ hãi.
Cô đặt hành lý ở một bên, vội vội vàng vàng nhắn tin Wechat cho Ngụy Hoán, bởi vì tay ở trong gió nên bị thổi lạnh cóng, vì vậy chỉ một đoạn tin nhắn ngắn nhưng cô gõ sai rất nhiều lần, mất gần cả phút mới gửi đi được; “Ngụy Hoán, anh có thể đến đường nhỏ bên ngoài tiểu khu để đón em không? Trời tối quá……”
Gửi tin nhắn xong, cô liền tắt tiếng điện thoại, một tay nắm chặt di động, một tay kéo hành lý nhanh chóng bước đi.
Vốn dĩ còn nói là không sợ phim ma, nhưng hiện giờ trong đầu đều là những khung cảnh khủng khiếp đó.
Làm ơn đừng suy nghĩ đừng suy nghĩ nữa, cô điên cuồng nói với bản thân không cần nghĩ nhiều.
Trên đường cũng chỉ có tiếng bước chân và âm thanh của bánh xe hành lý, vì vậy lúc Ngụy Hoán trả lời lại tin của cô “Được”, cô bị tiếng chuông di động kích thích đến run run một chút.
Anh chạy như điên đến đây.
Anh đứng trước mặt cô kéo khoá kéo áo lông vũ, cúi xuống thở hổn hển, còn không quên tiếp nhận hành lý cồng kềnh từ tay cô.
“Lạnh không?” Anh đi một bên rồi hỏi cô.
Cô định nói cho anh biết vừa lúc nãy cô sợ đến mức nào, đặc biệt là trước khi anh đến, cô giống như nghe được tiếng bước chân của ai đó sau lưng vậy, nhưng lại sợ đến nỗi không dám quay đầu lại, cô không biết sau lưng mình rốt cuộc là người qua đường hay cái gì khác, vì vậy chỉ liều mạng đi nhanh về phía trước.
Cô sợ khi mình nói ra sẽ khóc nên không nói gì, đổi thành gật đầu.
Anh nắm tay cô một cách tự nhiên, cũng thuận thế bỏ tay cô vào túi áo lông vũ của mình.
Mặt trong của túi ấm áp ôm trọn tay cô.
Có thể là sự ấm áp này đột nhiên kích thích cô, nước mắt lập tức lấp đầy hốc mắt, không tự chủ mà rơi xuống.
“Vừa nãy em sợ chết mất……” Cô đột nhiên ngừng lại, âm thanh nói chuyện mang theo một chút nức nở khi khóc, “ Cảm thấy đằng sau có người đi theo, em cũng không biết là cái gì nên không dám quay đầu lại…..”
Nói một hồi nước mắt của cô lại không khống chế được, vì vậy hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, ôm lấy Nguỵ Hoán, vùi khuôn mặt đỏ hồng của bản thân đã bị gió thổi vào bên trong áo lông vũ của anh, nước mắt không ngừng rơi xuống đều bị cô chùi lên áo len của anh.
“Trong đầu đều là cảnh mà ai đó từ phía sau kéo em đi, anh biết mà, chính là cảnh tượng dọa người ta chết khiếp đó….” Cô khóc quá mức đau lòng nên lắp bắp không nói ra lời, nói xong lại ôm chặt anh thêm chút nữa, giống như là sợ anh đột nhiên biến mất không có tăm hơi vậy.
Đây là lần đầu tiên, cô khát khao được gặp Nguỵ Hoán đến như vậy, cũng là lần đầu tiên đi đêm một mình, đem hết sự sợ hãi bất lực vui sướng của bản thân phát tiết ra ngoài.