Cố Điềm Điềm thề với trời, việc cô thình lình bỏ đi, tuyệt đối không phải là muốn trốn tránh Ngụy Hoán, cũng không phải chạy trối chết. 

Từ ngày anh cõng cô lên cầu thang, cô thành công từ trên lưng anh trượt xuống, sau đó hai người đều xấu hổ không nói nên lời, có đi chung thang máy thì cũng vô cùng trầm mặc. 

Đúng lúc này, thầy giáo của cô lại tag tên tất cả mọi người trong group chat. 

Thầy giáo hỏi trong nhóm, ai có thời gian để cùng ông đi nghiên cứu thực địa. Địa Điểm là một ngôi làng nhỏ ở Hà Bắc. Lần này đi sẽ mất khoảng hai tuần. 

Cô giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nhắn với thầy, chủ động nói mình có thể đi bất cứ lúc nào. Vì vậy tối hôm đó cô thu dọn đồ đạc, sáu giờ sáng hôm sau liền kéo chiếc vali khổng lồ của mình đi ra khỏi nhà.

Sự bận rộn cộng thêm căng thẳng sẽ khiến con người ta phân tâm, quên đi một số việc, chẳng hạn như hai tuần trước, chân cô bị đau, thậm chí không đi lại được nên phải nhờ người đàn ông nhà bên cạnh cõng lên cầu thang. 

Nhưng loại chuyện này cô chỉ quên được một lúc mà thôi. 

Khi Cố Điềm Điềm mang theo cái vali khổng lồ, kèm theo vô số đặc sản địa phương do người dân biếu, mặt xám mày tro đứng trước cầu thang, suy nghĩ về cách vác đống đồ lên, thì người đàn ông nhà bên lại xuất hiện. 

“Cố Điềm Điềm, cô cần giúp đỡ gì không?” Giọng nói của Ngụy Hoán phát ra từ sau lưng cô, tuy rằng là ban ngày ban mặt, nhưng Cố Điềm Điềm vẫn bị khiếp sợ như cũ. 

“Tôi đi từ dưới tầng hầm gửi xe, vali của cô có nặng lắm không?” Anh nói thêm. 

“À, à, cảm ơn, cảm ơn,” Cố Điềm Điềm do dự một lúc, rồi chọn đưa vali của mình cho anh, còn mình thì xách một túi đồ lưu niệm, trông rất ngộ nghĩnh. 

Cơ bắp của Ngụy Hoán thực sự không vô ích, anh dễ dàng bê cái vali to đùng của cô, bước liền 2 bậc cầu thang. Cố Điềm Điềm đi sau anh, tay cầm chìa khóa giúp anh mở cửa, rồi ấn giữ thang máy cho anh.

“Cô đi ra ngoài du lịch sao?’ Nguỵ Hoán quay đầu, đúng hơn là anh đang cúi đầu nhìn xuống cô.

“Tôi đi cùng thầy giáo khảo sát địa phương, một thôn nhỏ bên trong Hà Bắc,” Cố Điềm Điềm không biết vì cái gì mà bắt đầu khẩn trương, không tự chủ mà vô thức véo lòng bàn tay, “Hôm đó buổi tối tôi thu dọn hành lý, sáng hôm sau đã đi rất sớm rồi.”

“Không trách được cô Cố, đợt trước tôi còn định rủ cô cùng đi tập, gõ cửa nhà cô nhưng không có người mở cửa.” Ngụy Hoán trong nháy mắt liền thả lỏng lại, vui vẻ nhếch môi mỉm cười với cô. 

Không biết tại sao Cố Điềm Điềm bỗng cảm thấy rất ngượng ngùng, vì thế lấy hết can đảm ngẩng đầu hỏi Ngụy Hoán: “Anh Hoán có thích ăn bột khoai lang không? Ở đấy người dân cho tôi rất nhiều, một mình ăn không hết’’, cô suy nghĩ một lát: “Về nhà tôi mở hành lý, lấy một cái túi gói cho anh một ít.” 

“Được, tôi cảm ơn trước.” Ngụy Hoán mỉm cười gật đầu. 

Lên tầng mười tám, Nguỵ Hoán trả lại vali cho cô, liền chủ động đi về nhà của mình, lấy chìa khóa mở cửa rồi khép hờ, để chút cô sang cho tiện. 

Cố Điềm Điềm mở  hành lý ra, lấy quần áo, máy tính cùng toàn bộ giấy tờ đặt trên bàn trà ở phòng khách, về phòng thay áo ngủ, vén tay áo lên rồi sắp xếp gói một chút bột khoai lang.

Bởi vì có rất nhiều bột, cô tìm trong bếp hai cái túi đựng thức ăn, chia một túi  cho cô, túi còn lại cho anh, sau đó cầm đến nhà Nguỵ Hoán. 

Cố Điềm Điềm dùng chân đóng cửa,  sau đó liền bước đến trước cửa nhà Ngụy Hoán, tay cầm hai cái túi, lịch sự gõ cửa, “Anh Hoán, tôi vào đây.”

Nguỵ Hoán đang ngồi bên cạnh đàn dương cầm vội vã chạy lại, cầm hai túi bột to đùng, đem đặt ở một chỗ thoáng mát trong bếp. 

Cố Điềm Điềm nhìn đàn dương cầm, cô cảm thấy có chút khó tin, thành thật mà nói, cô luôn nghĩ anh là huấn luyện viên thể dục. 

“Anh Hoán, anh làm nghề gì?” Cô vừa chống người ở cửa hỏi, xoa xoa tay.

“Nghệ sĩ dương cầm”, anh lấy hai hộp chocolate lớn từ trong tủ, bước đến đưa cho Cố Điềm Điềm, “Có qua có lại, hehehe.”

“Hả? Tôi vẫn luôn cho rằng anh là huấn luyện viên…” Cố Điềm Điềm cầm lấy hộp chocolate, xấu hổ gãi đầu, “Cảm ơn anh Hoán, tôi đi về đây!” 

Cố Điềm Điềm nói lời cảm ơn lập tức giúp anh đóng của lại, muốn nhanh chân về nhà ngủ bù.

Nhưng mà chưa đến một phút sau, cô mang vẻ mặt u ám, đến gõ cửa nhà Ngụy Hoán. 

“Anh Hoán chứa chấp tôi một đêm được không? Tôi thay quần áo mới nên chìa khoá để ở chỗ quần áo bẩn rồi.” Cô cảm thấy do mình đã quá buồn ngủ rồi, nếu không thì sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play