Đêm đó, Lý Trăn Nhược nằm mơ thấy mình đánh mông Lý Trăn Nhiên.
Không phải đơn thuần cởi quần ra đánh vài cái mà trong căn phòng ánh đèn mờ ảo, tựa như đang thực thi gia pháp. Lý Trăn Nhiên nằm trên ghế dài, quần cởi ra để lộ cặp mông săn chắc bóng loáng. Cậu cầm một cái roi dài, khi vung lên phát ra tiếng vun vút rồi quất thẳng xuống người Lý Trăn Nhiên.
Roi này đánh xuống, Lý Trăn Nhược tỉnh giấc. Cậu bật dậy khỏi giường, kéo chăn ra nhìn đũng quần mình một chút.
Phượng Tuấn Nguyên nằm bên cạnh lật người, mơ màng hỏi: "Sao thế?"
Lý Trăn Nhược nhẹ giọng đáp: "Không sao, ngủ tiếp đi."
Giấc mơ kỳ lạ này không khiến cậu cảm thấy tốt hơn, nhưng có một điều cậu cho rằng Hạ Hoằng Thâm nói đúng. Tại sao lại tự phạt mình chứ? Người đáng bị phạt là Lý Trăn Nhiên mới đúng.
Trời đang mưa, có lẽ là bắt đầu từ đêm. Hạt mưa rơi xuống mái nhà cũ, trong không khí ngập tràn hơi thở ẩm ướt và lạnh lẽo.
Chắc là trời đã sáng, Lý Trăn Nhược thấy mình đã tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa.
Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu Thẩm Lộ Minh không muốn lấy lại cơ thể, vậy thì cậu nên làm gì tiếp theo?
Cậu không thể cứ dựa mãi vào Hạ Hoằng Thâm được. Chưa kể đến thầy cậu vừa nghèo kiết xác vừa có mấy miệng ăn phải lo.
Cho nên cậu phải tiếp tục tu luyện, phải đi làm để kiếm tiền. Tốt nhất là tích đủ vốn, sau đó từ từ phát triển, cậu vẫn còn trẻ mà, đúng không?
Bất tri bất giác trời đã sáng, Phượng Tuấn Nguyên nằm bên cạnh vẫn ngủ say, cậu ngồi im trên giường không nhúc nhích.
Một lát sau, cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ.
Lý Trăn Nhược xuống giường mở cửa, thấy là Tống Quân, còn nhỏ giọng nói với cậu, "Có người tìm cậu."
"Tìm tôi?" Lý Trăn Nhược nghe vậy thò ra hành lang xem, người đầu tiên cậu nghĩ đến là Lý Trăn Nhiên đến tìm mình.
Tống Quân lắc đầu, nói: "Ở bên này.", ra hiệu cho cậu đi theo mình.
Lý Trăn Nhược theo Tống Quân đi qua hành lang, vào phòng của Hạ Hoằng Thâm.
Trong phòng ấm áp, Hạ Hoằng Thâm lười biếng nằm ườn trên giường không muốn dậy.
Tống Quân đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra cho cậu xem.
Lý Trăn Nhược đến gần nhìn, một người đàn ông đứng tại con đường đối diện ở dưới tầng. Người kia mặc âu phục màu đen, áo khoác dáng dài mặc bên ngoài, một tay cầm ô, dáng người thon dài.
Tống Quân thì thầm, "Vừa rời giường đã thấy anh ta, tôi không biết anh ta đến từ lúc nào."
Tuy rằng cái ô che khuất mặt, nhưng Lý Trăn Nhược vẫn nhận ra được Lý Trăn Nhiên.
Trời mưa to, ống tay tay áo bị nước mưa xối ướt một nửa, ống quần cũng ướt sũng.
Tống Quân nói: "Khổ nhục kế."
Lý Trăn Nhược cười một tiếng.
Hạ Hoằng Thâm nằm trên giường, giọng ồ ồ nói: "Học trò, lại đây."
"Thầy." Lý Trăn Nhược thành thật đi tới mép giường của Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm chỉ ngón tay vào cậu, "Tôi đã nói rồi, đánh mông hay đánh vào mặt mà không làm được thì phải cho cậu ta chịu chút giáo huấn."
"Thầy à." Lý Trăn Nhược nói, "Vấn đề của chúng tôi không phải vài ba cái giáo huấn là xong. Vấn đề lớn nhất của chúng tôi là lòng tin. Tôi không nghi ngờ tình cảm mà anh ấy dành cho tôi, tôi chỉ nghi ngờ những gì anh ấy nói với tôi là thật hay giả mà thôi."
Hạ Hoằng Thâm: "Vậy thì cứ giáo huấn cậu ta khiến cậu ta không bao giờ lừa gạt cậu nữa."
Lý Trăn Nhược im lặng một lúc, đứng lên, quay lại bên cửa sổ, nhìn Lý Trăn Nhiên ở dưới tầng.
Tống Quân đi ra ngoài rửa mặt.
Lý Trăn Nhược cầm điện thoại gọi cho Lý Trăn Nhiên.
Rất nhanh đã có người bắt máy, loa điện thoại truyền đến âm thanh của hạt mưa rơi trên đất, Lý Trăn Nhiên nói: "Trăn Nhược?"
Lý Trăn Nhược hỏi: "Anh đến làm cái gì?"
Lý Trăn Nhiên nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, thấy Lý Trăn Nhược đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.
Giọng nói trầm thấp của anh phát ra từ điện thoại, "Em gặp tên họ Thẩm kia chưa?"
Mặt Lý Trăn Nhược không có dao động, "Anh theo dõi tôi?"
Lý Trăn Nhiên: "Anh cho người theo dõi cậu ta."
Lý Trăn Nhược trầm mặc trong chốc lát, đáp: "Tôi gặp cậu ta rồi."
"Tại sao?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi muốn trả lại cơ thể cho cậu ta."
Đôi mắt Lý Trăn Nhiên đột nhiên trở nên sắc bén. Mặc dù cách màn mưa trắng, Lý Trăn Nhược vẫn nhìn thấy rõ.
"Em nghĩ kỹ rồi?" Lý Trăn Nhiên hỏi.
"Ừ." Lý Trăn Nhược đáp, "Nghĩ kỹ rồi, đang đợi thời cơ thích hợp. Tôi trả lại cơ thể cho cậu ta rồi đi thẳng đến cầu Nại Hà, uống một bát canh Mạnh Bà là có thể quên đi anh đã từng xuất hiện trong kiếp này của tôi."
Lý Trăn Nhiên: "Anh không đồng ý."
Hô hấp Lý Trăn Nhược hơi chậm lại, "Anh không thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay mình được? Mọi thứ luôn mất khống chế một, hai lần như là Lý Trăn Thái tìm người giết tôi, hay tôi lựa chọn rời đi. Dù anh tốn công tính kế, kết quả thì có nhưng lại không như mong muốn của anh."
"Trăn Nhược..."
Lý Trăn Nhược không nghe anh nói hết câu, dứt khoát cúp máy.
Lý Trăn Nhiên vẫn áp điện thoại vào tai, ngẩng đầu nhìn cậu không có rời đi.
Lý Trăn Nhược im lặng kéo rèm lại, xoay người nói với Hạ Hoằng Thâm, "Tôi muốn diễn một vở kịch cho Lý Trăn Nhiên xem."
Hạ Hoằng Thâm ngồi ở mép giường ngáp một cái.
Lý Trăn Nhược: "Tôi muốn lừa anh ấy, khiến anh ấy nghĩ rằng tôi đã trả lại cơ thể cho Thẩm Lộ Minh."
Tống Quân đi vào cửa đã nghe được câu này, không khỏi thở dài cảm khái: "Quá tàn nhẫn."
Lý Trăn Nhược có hơi tức giận, "Sự tàn nhẫn của tôi với anh ấy còn nhẹ nhàng chán nếu so sánh nó với mức độ tàn nhẫn của anh ấy với tôi."
Hạ Hoằng Thâm nói với Tống Quân: "Gây rắc rối với bọn họ không phải việc của em."
Tống Quân gật đầu, lặng lẽ chuẩn bị đồ cho buổi dạy hôm nay.
Hạ Hoằng Thâm: "Nếu cậu làm vậy, cậu ta chắc chắn sẽ rất đau khổ."
"Thầy," Lý Trăn Nhược nói, "Nói ra sẽ khiến thầy cảm thấy không có tiền đồ. Tại sao tối hôm qua tôi lại đi tìm Thẩm Lộ Minh đề nghị trả lại cơ thể, là vì tôi bắt đầu cảm thấy sợ Lý Trăn Nhiên, tôi không đoán được anh ấy đang nghĩ cái gì."
Vì thế, Hạ Hoằng Thâm hỏi: "Bây giờ nghĩ lại rồi?"
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Tôi đã nghĩ từ lâu rồi. Nếu cứ tiếp tục sợ hãi và không tin tưởng nhau, mối quan hệ của chúng tôi không tài nào có thể tiếp tục được nữa."
Tống Quân nhịn không được hỏi: "Cậu vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này?"
Lý Trăn Nhược trầm mặc một lát, nói: "Nếu tôi không còn sợ anh ấy nữa."
Hạ Hoằng Thâm rời giường mặc quần áo, "Sợ là vì cậu chưa đủ mạnh."
Lý Trăn Nhược nhìn hắn.
Hạ Hoằng Thâm nói: "Dù thế nào thì cũng là cậu chưa mạnh."
Lý Trăn Nhược nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Cách tấm rèm, cậu không biết Lý Trăn Nhiên đã rời đi hay chưa nhưng mà Hạ Hoằng Thâm nói không sai, cậu chưa đủ mạnh nên mới sinh ra sợ hãi với anh.
Trong đoạn tình cảm này, cậu chỉ đặt bản thân vào vị trí yếu thế. Nhưng ai trong hai người yêu nhiều hơn? Ai sợ người kia rời đi hơn?
Bỗng cảm thấy có chút may mắn, tối qua nhất thời xúc động, Thẩm Lộ Minh cự tuyệt cậu. Nếu không khi cậu thật sự đặt chân lên cầu Nại Hà rồi, chắc là sẽ hối hận mất.
Lý Trăn Nhiên không ở lại trường quá lâu, vì buổi sáng Vận Lâm có một cuộc họp.
Gần đây, Vận Lâm có không ít cuộc họp lớn nhỏ, nhưng chủ yếu là sự điều chỉnh ban lãnh đạo và thay đổi nhân sự quy mô lớn sau khi Lý Trăn Nhiên tiếp quản.
Trong cuộc họp hôm nay, ai cũng nhìn ra được Lý Trăn Nhiên không có tinh thần.
Lý Trăn Tự ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh. Anh ngồi trên một cái ghế văn phòng lớn, trọng lực cả người dựa vào cái tay chống trên tay vịn của ghế, một tay cầm bút, ánh mặt rơi trên tài liệu trước mắt, vẻ mặt xuất thần.
Nhân viên báo cáo xong nội dung, im lặng đợi ý kiến của Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên lại mãi không nói câu gì.
Lý Trăn Tự nắm tay lại đưa đến bên miệng ho nhẹ một tiếng.
Lúc này, Lý Trăn Nhiên mới ngẩng đầu lên nói: "Tiếp tục đi."
Thế là người bên cạnh tiếp tục báo cáo.
Có hơi đột ngột, điện thoại của Lý Trăn Nhiên vang lên, người đang chuẩn bị báo cáo chợt dừng lại.
Lý Trăn Nhiên nhận điện thoại trước mặt những người trong phòng họp, mặt lạnh nghe người kia nói. Anh lạnh lùng nói: "Nhìn cậu ta." Sau đó, anh ném điện thoại lên bàn để bọn họ tiếp tục báo cáo.
Cuộc họp kết thúc, Lý Trăn Nhiên cầm một chồng tài liệu trước mặt đi ra ngoài.
Lý Trăn Tự bị giám đốc bộ phận nào đó kéo đi nói vài câu. Sau đó hắn mới vội vàng chạy đến phòng làm việc của Lý Trăn Nhiên, vừa định gõ cửa lại nghe thấy có tiếng điện thoại.
Hắn dán tai mình lên cửa muốn nghe lén, Hoa Nghị Bang có hơi lúng túng, "Cái này hình như không thích hợp lắm."
"Suỵt." Lý Trăn Tự đặt ngón trỏ lên môi.
Đáng tiếc, cánh cửa làm rất tốt vai trò cách âm của mình, Lý Trăn Tự dán tai lên cửa nửa ngày cũng chẳng nghe được gì.
Chợt, Lý Trăn Nhiên mở cửa từ bên trong.
Lý Trăn Tự hoảng sợ, đứng thẳng người lên làm bộ muốn gõ cửa.
Lý Trăn Nhiên không để tâm đến hắn, nói với Hoa Nghị Bang: "Tôi có việc phải ra ngoài."
Hoa Nghị Bang nghe vậy bảo: "Tôi bảo tài xế chuẩn bị xe."
Lý Trăn Nhiên nói: "Không cần, tôi tự lái." Anh vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài.
Lý Trăn Tự đi lại vẫn còn khập khiễng, liều mạng đuổi theo, hỏi: "Anh hai, anh đi đâu?"
Lý Trăn Nhiên ấn nút thang máy, nói: "Không liên quan đến em."
Thang máy dừng ở tầng 23, cửa thang máy mở ra nhanh.
Lý Trăn Tự theo anh vào thang máy, "Xảy ra chuyện sao? Tối qua không thấy mèo của anh đâu, nó lại chạy rồi?"
Lý Trăn Nhiên không đáp. Thang máy xuống đến tầng 1, cửa thang máy mở ra, Lý Trăn Tự muốn đi theo. Lý Trăn Nhiên quay lại thình lình đấm vào bụng hắn một cái, "Đừng đi theo."
Lý Trăn Tự ăn đau, rên rỉ: "Sao anh ác vậy..."
Lý Trăn Nhiên nhận được cuộc gọi từ người theo dõi Thẩm Lộ Minh, nói rằng Lý Trăn Nhược lại đi tìm cậu ta, lần này rõ ràng là muốn trả lại cơ thể cho Thẩm Lộ Minh mà.
Lý Trăn Nhiên lái xe rất vội, trong lòng có lửa nên vượt đèn đỏ hai lần. Anh không biết cái gọi là trả lại cơ thể có đơn giản không nhưng anh biết ông thầy của Lý Trăn Nhược không hề đơn giản.
Từng thấy một con mèo biến thành người, anh không dám nói rằng trên đời này chẳng có chuyện gì là không có khả năng.
Lái xe đến trường, tuỳ tiện đỗ lại ven đường, Lý Trăn Nhiên chạy thẳng vào khu giảng dạy. Đợi thang máy quá sốt ruột, anh chạy lên sân thượng bằng cầu thang.
Lý Trăn Nhiên đẩy mạnh cánh cửa ra, thấy một người đứng, hai người nằm trên mặt đất.
Trời đang mưa, những người trên sân thượng bị nước mưa xối ướt.
Lý Trăn Nhiên đi về phía Lý Trăn Nhược đang nằm.
Hạ Hoằng Thâm đứng cạnh anh, nói: "Đến chậm rồi, cậu ấy được trả lại cơ thể cho người ta rồi."
Hạ Hoằng Thâm nhìn vào bầu trời, "Một sợi linh hồn sớm nên đầu thai."
Hắn vừa dứt lời, cơ thể Lý Trăn Nhược co lại biến thành một con mèo, nhưng chưa tỉnh lại.
- -------------------------
Không phải t cố tình lười đâu mà tuần này cô báo khảo sát đội tuyển, với cả t sắp thi nữa. Theo lịch là 8/5 mới thi nhưng có trường chỗ t thi chạy dịch òi. Mà trường tui có gần chục ca F0 rồi mà không thấy gì, t học trước để nhỡ có thi luôn còn đỡ toang. Năm ngoái cũng thi chạy dịch, đang chơi thoải mái, bỗng dưng hiệu trưởng báo mai thi ngay và luôn. Trong đầu chẳng có chữ gì.
P/s: T sẽ cố vừa ôn vừa đăng truyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT