Editor + Beta: Thất Tử - 22/03/23

Nhị Hoàng không kìm được cảm xúc kích động của mình. Nó không ngừng dùng mũi chạm vào người Lý Trăn Nhược và liếm lông trên lưng cậu.

Mà đã lâu rồi Lý Trăn Nhược chưa gặp Nhị Hoàng, hiện giờ cậu cứ dụi mặt vào lưng và cái bụng mềm mại của nó.

Một chó một mèo quấn quýt nhau trong góc vắng một lúc lâu. Nhà họ Lý chẳng ai phát hiện ra. Cho đến khi Lý Trăn Nhược cảm thấy chơi với Nhị Hoàng thế là đủ rồi mới nhấc mông chạy về nhà lớn.

Nhị Hoàng không hiểu sao cậu lại rời đi, vội vàng đuổi theo.

Lý Trăn Nhược dừng chân, quay người lại rồi giơ một chân lên quơ quơ với Nhị Hoàng.

Nhị Hoàng không hiểu ý cậu. Vì cậu đang chơi cùng nó, nó nằm xuống vẫy vẫy đuôi với cậu, sủa một tiếng chứa đầy vui vẻ.

Lý Trăn Nhược hoảng sợ. May mắn là Nhị Hoàng chỉ sủa một tiếng không làm ảnh hưởng đến người trong nhà.

Nghĩ một lát, cậu đi đến trước mặt Nhị Hoàng, đặt một chân lên ngực nó. Đứng thẳng người lên, chân còn lại đặt lên trán nó.

Bình thường Chu Khải thỉnh thoảng sẽ dạy nó bằng động tác này. Hành động này có nghĩa là để Nhị Hoàng đứng yên tại chỗ, không cần đi theo.

Nhưng dù sao một con mèo làm động tác này có điểm khác, Nhị Hoàng nghiêng đầu không hiểu ý cậu.

Lý Trăn Nhược xoay người tiếp tục chạy về phía trước, mà Nhị Hoàng vẫn đi theo như cũ. Cậu đành dừng lại, lặp lại hành động vừa rồi với nó.

Lặp lại hành động đó đến lần thứ ba, Nhị Hoàng có lẽ đã hiểu. Nó ngồi xuống tại chỗ, cái đuôi lắc lư hai bên trái phải, nhưng góc đuôi vẫy ra đã không còn rộng nữa.

Lý Trăn Nhược nhìn đôi mắt ươn ướt dưới ánh đèn, vẻ mặt lưu luyến của nó, cậu bỗng có hơi không nỡ rời đi.

Nhưng bây giờ không giống với trước đây, Lý Trăn Nhược không có cách đưa nó đi chỉ có thể nhìn một cái rồi xoay người chạy ra sau nhà chính.

Nhị Hoàng vẫn ngồi đó nhìn cậu.

Vẫn chưa đến 9 giờ tối.

Lý Trăn Nhược phát hiện Lý Giang Lâm đã lên giường nằm, Chu Khải ở bên cạnh. Cậu nhảy lên bệ cửa sổ, trốn sau tấm rèm. Đầu vừa thò vào nhìn một chút đã nhanh chóng rụt lại.

Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cậu thấy rõ Lý Giang Lâm nằm ở trên giường giống như bị bệnh. Chu Khải ngồi bên cạnh giường, một chân tuỳ tiện gác lên giường Lý Giang Lâm, cái ghế gã ngồi cũng lắc lư.

Chu Khải nói: "Nhìn xem, bệnh nặng như vậy mà chẳng có đứa con nào ở bên."

Lý Giang Lâm không nói gì nhưng hô hấp hơi nặng nề, tựa như thở không nổi.

Chu Khải cà lơ phất phơ nói tiếp: "Thế nên mới nói ông nuôi nhiều con như vậy có ích gì chứ? Không phải họ hàng cũng chẳng phải thân thích, cả đời này ông có chết cũng không có con."

Lý Trăn Nhược ngẩn ra, ngay đó ý thức được Chu Khải cũng biết chuyện này. Cậu nhớ lại khoảng thời gian trước, Chu Khải làm loạn trong đám cưới của của Lý Trăn Thái và Ôn Thuần, cậu tóm được gã trên phố, gã ra vẻ thần bí nói mình biết một bí mật của nhà họ Lý.

Lúc đó Lý Trăn Nhược không nghĩ ra bí mật đáng để Chu Khải nói chuyện nghiêm túc, bây giờ cậu đã hiểu.

Lý Giang Lâm nặng nề thở, thanh âm khàn khàn, nói: "Cút!"

Chu Khải cứ như là không quan tâm, hai tay đặt sau đầu, hỏi: "Có gì mà phải tức giận? Tôi đi rồi thì ai ở đây trông chừng ông? Ông không muốn y tá trông, con trai ông cũng không biết khi nào mới về nhìn ông một cái."

Lý Giang Lâm không nói, nhắm mắt lại.

Vì thế Chu Khải ngồi cạnh giường ngâm nga một giai điệu.

Hai người duy trì một bầu không khí yên bình đến kỳ quái. Lý Trăn Nhược ở bên ngoài cửa sổ không biết bọn họ định im lặng bao lâu, đang suy xét có nên về sớm một chút nói cho Lý Trăn Nhiên biết Lý Giang Lâm bị bệnh rất nặng để anh về thăm ông.

Nói thật, thấy Lý Giang Lâm bị bệnh, trong lòng Lý Trăn Nhược chẳng dễ chịu là bao. Cậu rất mâu thuẫn. Rõ ràng cảm thấy mình nên hận Lý Giang Lâm, ngay từ đầu ông đã biết thân phận của cậu nhưng lại để mặc cậu bị Lý Trăn Thái vạch trần, lựa chọn hy sinh cậu để giữ vẹn toàn bí mật này. Như ý nghĩ của Lý Trăn Nhiên, cậu nên hận Lý Giang Lâm vì ông không công bằng với cậu.

Bây giờ, những cảm xúc mãnh liệt năm xưa đã phai nhạt, không quá vui mừng cũng không quá buồn bã. Thậm chí, khi thấy Lý Giang Lâm nằm trên giường nghe những lời châm chọc của Chu Khải, cậu còn cảm thấy đồng cảm với Lý Giang Lâm.

Hít sâu một hơi, Lý Trăn Nhược nhẹ nhàng tựa cái đầu toàn lông vào kính cửa sổ.

Lúc này, cậu nghe thấy Chu Khải nói gì đó trong căn phòng yên tĩnh: "Ông có cảm thấy hối hận khi chạm vào tôi lúc nhỏ không?"

(Diễn biến tiếp theo sẽ giải thích tại sao t đổi cách xưng hô của Chu Khải với Lý Giang Lâm.)

Cả cơ thể mèo của Lý Trăn Nhược cứng đờ.

Sau đó, cậu nghe được Lý Giang Lâm nói: "Hối hận. Nhiều năm trôi qua vẫn luôn hối hận. Ra ngoài đi, buông tha cho bố."

Giọng điệu của Chu Khải phảng phất chẳng có việc gì, "Tôi biết. Ông coi tôi thành mẹ tôi. Lúc đó thì giống nhưng bây giờ thì không, ông chắc là rất thất vọng."

(Cái gia đình bất ổn:))

Tiếng hít thở nặng nhọc, Lý Giang Lâm kéo dài giọng đáp: "Bố không có..."

Chu Khải: "Ông vừa yêu vừa hận tôi vì tôi là con của Chu Vận nhưng lại không phải con do ông sinh ra, đúng không?"

Lý Giang Lâm không nói.

"Haha." Chu Khải vô cớ cười to hai tiếng, cái ghế gã ngồi phát ra âm thanh.

Lý Trăn Nhược nhịn không được quay đầu nhìn lại, thấy Chu Khải đứng lên dém lại chăn cho Lý Giang Lâm, sau đó ngồi ở mép giường vuốt ngực ông, "Ngủ sớm đi, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa."

Trước đây, không phải Lý Trăn Nhược không hoài nghi quan hệ của Lý Giang Lâm và Chu Khải, chủ yếu là vì cậu không biết ai đã đưa tinh dịch của Lý Giang Lâm để làm xét nghiệm ADN. Ban đầu nghi ngờ Nhạc Tử Giai, sau lại phủ nó và chuyển nghi ngờ sang Chu Khải. Cậu luôn khuyên bản thân không nên nghĩ đến loại quan hệ kia, hình tượng người bố của Lý Giang Lâm trong lòng cậu vẫn vững. Nhưng giờ nghe những lời này của Chu Khải, cậu nghĩ có một số việc khác với những gì đã tượng tưởng, nhưng cũng có thể chẳng kém nhau là bao.

Lý Trăn Nhược khiếp sợ đến nỗi quên mất mình nên làm gì tiếp theo. Cậu ngơ ngác đứng trên bệ cửa sổ.

Sau đó, cậu nghe nói Lý Trăn Thái đã về.

Lý Trăn Thái về nhà chắc là muốn thăm Lý Giang Lâm bị bệnh. Chu Khải chủ động đứng lên, đi ra ngoài.

Gã chào hỏi Lý Trăn Thái ở cửa phòng. Sau khi anh ta vào phòng, gã đi xuống phòng bếp rót nước.

Lý Trăn Nhược nhìn Lý Trăn Thái đóng cửa phòng lại, đi đến cạnh giường lấy khăn giấy lau trán cho Lý Giang Lâm, nhẹ giọng gọi: "Bố."

Lý Giang Lâm không có sức mà gật đầu.

Lý Trăn Thái ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay con ăn cơm với Vưu Ba vì chuyện của Lão Tam."

Hình như Lý Giang Lâm không muốn nói chuyện. Lý Trăn Thái tạm dừng một chút, ông nói tiếp: "Một mớ hỗn loạn, chuyện này phải giải quyết nhanh."

"Vâng." Lý Trăn Thái đáp, "Dù sao cũng là Lão Tam đắc tội người ta. Vưu Ba đưa ra một kế hoạch hợp tác với chúng ta, con cảm thấy cần cân nhắc kỹ lưỡng. Coi như anh ta có ý muốn giải quyết mâu thuẫn với Lão Tam."

Lý Giang Lâm buồn ngủ, "Kế hoạch gì? Phải cẩn thận."

Lý Trăn Thái: "Là kế hoạch thu mua, sẽ cẩn thận. Lúc đó, con sẽ cho bố xem bản kế hoạch chi tiết."

Lý Giang Lâm im lặng chốc lát, nói: "Quan trọng nhất là cẩn thận."

Lý Trăn Thái nắm lấy tay ông, "Con đã biết."

Anh ta ngồi với Lý Giang Lâm một lúc rồi mới đứng lên rời đi.

Lý Trăn Nhược đã hoàn hồn lại sau cuộc đối thoại đầy khiếp sợ vừa rồi của Lý Giang Lâm và Chu Khải, nghĩ nếu Lý Trăn Thái và Vưu Ba không cấu kết thì cậu không phải mèo! Có phải là hai người họ đã bắt tay với nhau sau chuyện của Lý Trăn Tự hay là hoàn toàn do mình Lý Trăn Tự đắc tội người ta?

Mượn cớ lấy chữ ký của Lý Giang Lâm, bòn rút tiền của Vận Lâm, Lý Trăn Thái muốn làm cái gì? Chẳng lẽ anh ta cảm thấy mình không thể có được Vận Lâm nên nhân cơ hội này bắt tay với người ngoài để chuyển tiền của Vận Lâm đi?

Tại sao?

Đợi đã, Lý Trăn Nhược đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Lý Trăn Thái cũng biết mình không phải con của Lý Giang Lâm?

Lý Trăn Nhược giơ một chân lên che miệng mình lại, phớt lờ những suy nghĩ đó nhảy xuống khỏi cửa sổ.

Cậu bắt taxi về, nhưng mà một xu không dính túi, ngay cả điện thoại cũng không có. Cậu chỉ có thể mượn điện thoại của bảo vệ khu chung cư gọi Lý Trăn Nhiên xuống trả tiền cho mình.

Trong lúc đợi Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược nghĩ có nên nói cho anh nghe về chuyện của Lý Giang Lâm và Chu Khải hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cho ra cái quyết định không cần nói. Bây giờ trong lòng Lý Trăn Nhiên có một cái gai, nếu cho anh biết quan hệ của Lý Giang Lâm và Chu Khải không rõ ràng thì cái trong lòng anh sẽ thành một cái xương mắc ở cổ họng.

Lý Trăn Nhiên xuống cổng khu chung cư, trả tiền cho tài xế rồi dắt mèo nhà mình về.

Đi vào thang máy, Lý Trăn Nhiên đột nhiên ngửi cổ Lý Trăn Nhược, "Sao lại có mùi của chó?" (Mũi thính dị anh)

Lý Trăn Nhược theo bản năng đưa tay sờ cổ mình. Cọ tới cọ lui trên người Nhị Hoàng, cậu bị nó liếm lung tung nhưng không ngửi thấy. Quả thật là trên người cậu có mùi của Nhị Hoàng.

Lý Trăn Nhiên nhíu mày.

Lý Trăn Nhược nói: "Lúc em đi vào bị Nhị Hoàng bắt được, nó ngậm cổ em chạy một đoạn."

Lý Trăn Nhiên: "Chu Khải không thấy sao?"

Lý Trăn Nhược nhanh chóng nói: "Không thấy."

Lý Trăn Nhiên không vui, ghét bỏ nói: "Về tắm đi."

Đã lâu rồi Lý Trăn Nhược không được hưởng thụ tay nghề tắm rửa của Lý Trăn Nhiên. Có lẽ là ghét nước miếng của Nhị Hoàng trên người cậu, Lý Trăn Nhiên cầm vòi hoa sen giúp cậu tắm. Cậu ngồi trong bồn tắm, trên đầu đội khăn lông, thoải mái dựa vào thành bồn tắm. Hơi nước nóng hổi bóng lên bị hun biến về nguyên hình.

Đầu mèo quá nhỏ, Lý Trăn Nhược trượt vào lòng bồn tắm bị Lý Trăn Nhiên vớt lên rồi lật người lại, xả nước lên bụng.

Khi anh chạm đến bên dưới của cậu, Lý Trăn Nhược cảm thấy ngứa, bắt đầu vùng vẫy dữ dội.

Cậu giãy giụa hồi lâu, lật người ngã bẹp vào bồn tắm, thở hổn hển.

Lý Trăn Nhiên cảm thấy cậu từ trên xuống dưới đã được tắm rửa sạch sẽ mới đặt vòi hoa sen xuống. Anh xả nước vào bồn tắm, sau đó cởi quần áo của mình bước vào trong ngồi xuống.

Lý Trăn Nhược lập tức biến thành chàng trai trẻ với đôi chân thon dài ngồi cạnh Lý Trăn Nhiên.

Thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, Lý Trăn Nhiên dựa đầu vào cổ Lý Trăn Nhược chí có mùi sữa tắm. Anh hài lòng sờ làn da mịn màng non nớt của cậu, hỏi: "Hôm nay về thấy những gì?"

Lý Trăn Nhược nhúng khăn lông vào nước đắp lên ngực, cũng nắm lấy một tay Lý Trăn Nhiên đặt lên ngực mình, nói: "Lý Giang Lâm bị bệnh."

Môi Lý Trăn Nhiên nhẹ nhàng cọ lên đầu vai cậu, "Bệnh đến hồ đồ rồi?"

Lý Trăn Nhược không khỏi quay đầu liếc anh một cái.

Lý Trăn Nhiên nói tiếp: "Nếu không thì sao Lý Trăn Thái dám làm loạn?"

Lý Trăn Nhược: "Bị bệnh không nhẹ nhưng có hồ đồ thật không thì em không biết." Cậu không cho rằng Lý Giang Lâm sẽ dễ dàng hồ đồ được.

Lý Trăn Nhiên ôn nhu vuốt tóc và má cậu.

Lý Trăn Nhược ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay anh, "Về nhìn ông ấy một chút đi." Cậu cảm thấy Lý Giang Lâm đáng thương.

Lý Trăn Nhiên: "Không, hiện tại không về."

Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn anh. Cậu cảm thấy anh nhất định có tính toán riêng, cũng đoán được vài phần nhưng không biết có đúng hay không. Vì thế, cậu xoay người ngồi vào lòng Lý Trăn Nhiên, ôm lấy mặt anh hôn xuống.

Nhiệt độ không khí dường như tăng lên.

Hô hấp Lý Trăn Nhược dồn dập, cảm giác được tay Lý Trăn Nhiên đang vuốt ve eo mình. Có chút động tình, cậu ghé vào tai Lý Trăn Nhiên hỏi: "Anh biết Vưu Ba ở đâu không?"

Động tác của Lý Trăn Nhiên dừng lại, âm thanh trầm thấp: "Em cứ nhất định phải nhắc đến anh ta vào lúc này?"

Lý Trăn Nhược nhỏ giọng nói: "Em muốn gặp anh ta, xem có cái gì chứng minh anh ta và Lý Trăn Thái bắt tay với nhau, tiện nhìn xem liệu có thể bắt được nhược điểm khác của anh ta hay không."

Lý Trăn Nhiên nghe vậy nói: "Anh ta đã làm rất nhiều việc phi pháp, nhược điểm chắc chắn có. Chỉ là em có thể tìm được nó hay không thôi."

Lý Trăn Nhược: "Không tìm thử sao biết được có tìm được hay không."

Lý Trăn Nhiên sờ mặt cậu, "Em đừng đi, anh tìm người nghĩ cách."

Lý Trăn Nhược tự tin có thừa với sự biến hoá hiện tại của mình, "Em đi là tiện nhất."

Lý Trăn Nhiên chỉ nói: "Đừng làm bừa."

Lý Trăn Nhược chống khuỷu tay lên vai anh, dùng tay ướt vuốt mái tóc ướt của anh, "Em biết rồi."

Nói xong, cậu chuyển động eo, hỏi Lý Trăn Nhiên: "Sao anh không động?"

Lý Trăn Nhiên ngả người ra sau, hai tay để ra sau đầu, tuỳ ý nói: "Nghĩ đến Vưu Ba và Lý Trăn Thái anh không có hứng thú."

"Đừng vậy mà." Lý Trăn Nhược dỗ dành anh, "Nào."

Lý Trăn Nhiên: "Muốn à? Ngồi lên, tự mình động."

—---------------

Thực ra t cũng không biết để xưng hô vậy ổn không. Để 'tôi' thì có vẻ như đã cắt đứt mọi quan hệ bố con, nhưng mà Lý Giang Lâm vẫn coi Chu Khải là con. Mà để 'bố' cứ thấy kỳ kỳ sao ấy, trong khi ông coi gã như con ruột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play