Từ khoảng nửa năm trước, tình trạng thân thể Lý Giang Lâm không khỏe nên đã chuyển đến biệt thự cạnh biển sống quanh năm, nếu không có chuyện lớn gì thì không về.
Nhưng dù có về, Lý Giang Lâm giải quyết xong chuyện sẽ đi ngay, không muốn ở lại đây.
Lúc đó hơn một phần ba trọng lượng công việc đè nặng lên vai Lý Trăn Nhược, một phần ba khác là Lý Trăn Nhiên lo, còn một phần kia giao cho Lý Trăn Thái và Lý Trăn Tự phụ trách.
Mặc dù Lý Trăn Thái là con cả, nhưng vì tính cách quá ôn hoà, biểu hiện trong công việc cũng không xuất sắc, không được Lý Giang Lâm để ý, thậm chí Lý Trăn Tự còn được ba yêu thích hơn.
Lúc ăn cơm, Lý Trăn Nhiên thả Lý Trăn Nhược xuống sàn rồi mặc kệ, cuối cùng vẫn là dì Vương lấy cho cậu một bát thức ăn mèo đặt trong góc phòng để cậu ăn từ từ.
Lý Trăn Nhược nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn mà hơi ước ao, đầu bếp nhà họ Lý rất khéo tay, dù là tiệc mời khách cũng có thể tự mình làm một bàn ngon lành, so với thức ăn mèo nhai hoài có một vị thì ngon hơn nhiều.
Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Thái vừa ăn vừa nói chuyện.
Phần lớn là Lý Trăn Thái nói, Lý Trăn Nhiên lặng yên nghe. Nói đi nói lại cũng chỉ có nhiêu đó chuyện, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Thái chẳng dại gì mà nói chuyện thật lòng, Lý Trăn Nhược nghe cũng không có ý nghĩa gì, ăn xong liền lên ghế sofa trong phòng khách nằm.
Lý Trăn Thái ăn tối xong gọi tài xế lái xe ra ngoài, còn Lý Trăn Nhiên về phòng mình.
Lần này Lý Trăn Nhược không có theo, Lý Trăn Nhiên cũng không đế ý đến, về phòng liền khóa cửa lại.
Mấy cô giúp việc dọn dẹp xong phòng ăn thì đóng cửa, phòng khách chỉ còn lại dì Vương, phòng dì cạnh phòng ăn, nên mấy thiếu gia nhà họ Lý về muộn thì có dì mở cửa cho, hoặc nếu đói dì sẽ nấu chút đồ ăn khuya.
Dì Vương ngồi ở phòng khách vừa đan áo len vừa xem TV.
Lý Trăn Nhược biết dì đang đan áo cho cháu ngoại, dì Vương lớn tuổi, mắt không tốt, nhất định phải mở đèn to, đan khá chậm.
Trong nhà có người, có đèn, có TV vẫn tốt hơn, ít ra còn có hơi người.
Lý Trăn Nhược nhảy lên ghế sofa, đi tới cạnh dì Vương, dựa đầu vào đùi dì. Mùi hương trên người dì Vương rất quen thuộc, hồi bé dì vẫn thường ôm cậu như thế này, ấm áp và mạnh mẽ, giống như cái ôm của mẹ. Vẫn nhớ khi cậu dọn ra khỏi nhà họ Lý, cả nhà ai cũng mặt lạnh như tiền, Lý Giang Lâm chẳng buồn ra mặt, chỉ có dì Vương nhìn cậu, nước mắt rơi mãi, đến tận khi cậu xách hành lý đi vẫn chưa dừng.
Sau đó, dì Vương gọi cho cậu, hỏi cậu có khoẻ không, muốn đưa mấy bộ quần áo lúc trước cho cậu.
Người dì già nua quay đầu nhìn cậu, vươn tay vỗ đầu cậu, không biết nhớ đến cái gì mà lại thở dài thườn thượt.
Mãi đến hơn mười giờ, Lý Trăn Tự mới từ bên ngoài về.
Dì Vương đi mở cửa, cửa vừa mở, Lý Trăn Tự đã ôm dì một cái, hôn lên má dì theo phong cách chào hỏi của phương Tây, nói: "Mamy!"
Lý Trăn Nhược tò mò chui ra khỏi ổ mèo, vừa nhìn liền biết Lý Trăn Tự uống quá chén.
Tửu lượng của Lý Trăn Tự không tốt, lúc say thường làm ra mấy hành động khó giải thích được, chuyện này từng khiến Lý Giang Lâm bất mãn. Bản thân Lý Trăn Tự cũng biết nên cố gắng kiềm chế để không uống quá say.
Nhưng không biết tối nay xã giao kiểu gì mà Lý Trăn Tự vác cái xác say khướt về nhà.
"Trời ạ." Dì Vương lẩm bẩm. "Sao lại uống nhiều thế?"
Dì Vương đỡ hắn từ tay tài xế, định dìu hắn lên phòng. Nhưng dì lớn tuổi rồi, khó mà dìu được thanh niên cao lớn, đành kêu tài xế vào giúp một tay.
Hai người vừa đỡ vừa dìu, vừa đỡ Lý Trăn Tự đến cầu thang, hắn đột nhiên dừng lại, vùng vẫy đẩy hai người kia ra rồi đi tới ổ mèo của Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược không rảnh mà tâm sự với ma men, chui vào ổ nằm im ru.
Không ngờ Lý Trăn Tự ngồi xuống cạnh ổ mèo, đột nhiên nói: "Ra đây!"
Dì Vương chạy vội tới, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Lý Trăn Nhược cuộn mình thành một quả bóng, trốn sâu trong ổ.
Thấy cậu không chịu chui ra, Lý Trăn Tự thò tay vào, bắt lấy một chân Lý Trăn Nhược lôi ra.
Lý Trăn Nhược hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Dì Vương sợ hết hồn, lôi vai Lý Trăn Tự lại nói: "Con giày vò nó làm gì? Muộn như vậy rồi!"
Lý Trăn Tự nói: "Bẩn quá! Mau đi tắm cho tao!"
Dì Vương mặt đầy mồ hôi, "Đã muộn vậy rồi thì tắm cái gì, nếu sợ bẩn thì để mai dì tắm cho."
Lý Trăn Tự không chịu nghe, cố lôi cái chân hắn túm được ra, thấy cậu giãy giụa liền lấy hai tay bắt lấy hai chân cậu, xách lên tầng.
Lý Trăn Tự lảo đảo bước đi, nhưng vẫn không thả lỏng tay, lôi Lý Trăn Nhược lên tầng hai, xách vào phòng mình.
Dì Vương và tài xế chạy theo, dì Vương chạy vội chạy vàng, thấy Lý Trăn Tự về phòng, nói với tài xế: "Thôi, cậu đi nghỉ trước đi, để tôi xem nó cho."
Tài xế đồng ý rồi quay người xuống lầu.
Bọn họ ồn ào một đường, thế mà Lý Trăn Thái chín giờ tối đã về lại đóng chặt cửa phòng, không hề ra nhìn một cái.
Lý Trăn Tự xách Lý Trăn Nhược về phòng, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, ném cậu vào bồn tắm.
Lý Trăn Nhược xoay người muốn chạy, lại bị Lý Trăn Tự đè lên đuôi, làm cậu kêu toáng lên thảm thiết.
Lý Trăn Tự đè lưng cậu lại, một tay mở vòi hoa sen, nhắm ngay đầu cậu mà phun nước xuống. Nước lạnh ngắt, Lý Trăn Nhược giật mình, cố gắng lắc đầu thật mạnh để hất nước ra.
Dì Vương đứng phía sau không ngừng khuyên hắn đừng quậy nữa.
Lý Trăn Nhược nổi giận, bị Lý Trăn Tự đè lên nên không chạy ra được, nước xối ào ào lên đầu, thế là cậu giơ móng quơ lung tung, không ngờ lại chạm đến cái gì đó mềm mềm.
"Á!" Dì Vương sợ hãi hét lên.
Ban đầu Lý Trăn Tự chỉ thấy mặt mình lạnh toát, sau đó hơi nong nóng, hắn giơ tay lau thì thấy trên tay toàn máu.
Nhân lúc Lý Trăn Tự đang sững sờ, Lý Trăn Nhược mặc kệ cả người ướt sũng chạy ra khỏi bồn tắm.
Cậu chạy tới cửa thì Lý Trăn Nhiên đang định đi vào, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi tiếp tục chạy xuống lầu.
Lý Trăn Tự đuổi theo được hai bước thì bị Lý Trăn Nhiên cản lại, thấy vết cào trên mặt hắn, anh nói: "Xử lý vết thương trước đã."
Lý Trăn Nhược chạy vội xuống tầng dưới, sợ quá nhảy bừa lên cửa sổ trong phòng khách, lúc hồi thần mới nhận ra cửa sổ cao vậy mà mình cũng nhảy lên được.
Lý Trăn Tự không đuổi theo.
Mà là dì Vương đi xuống, tìm hộp thuốc rồi lại vội vàng chạy lên.
Lý Trăn Nhược đứng trên cửa sổ một lúc, bị gió lạnh thổi đến mức run lẩy bẩy, cậu nhảy xuống, trốn sau ghế sofa, sợ Lý Trăn Tự lại tìm cậu gây chuyện.
Cào được Lý Trăn Tự thì sướng lắm nhưng cũng hơi hối hận, lỡ Lý Trăn Tự nổi giận đuổi cậu ra khỏi nhà thì toi, khó khăn lắm mới vào được nhà họ Lý, vì chút chuyện nhỏ này mà bị đuổi ra ngoài thì quá uổng rồi.
Còn lo Dư Băng Vi sợ Lý Trăn Tự giận mà không chịu nuôi, vậy cậu phải thành mèo hoang thì khổ.
Nghĩ tới đây, Lý Trăn Nhược càng cảm thấy ủ rũ, cậu khép móng lại, đè cái mặt tròn vo lên, khép mắt thở dài.
Vừa rồi chạy trốn nhanh quá, không kịp để ý vết cào trên mặt Lý Trăn Tự có sâu không, nhưng cậu đã được tiêm phòng đầy đủ, chưa tiếp xúc với mấy con thú khác, chắc là không sao đâu.
Lỡ Lý Trăn Tự mắc bệnh dại thì đáng đời! Ai bảo hắn lớn như thế rồi còn bắt nạt một con mèo!
Lý Trăn Nhược vẫy vẫy đuôi, cuộn tròn người lại tìm chút hơi ấm.
Nhưng vì lông ướt nên lạnh quá, cậu không tài nào ngủ được. Đến khi lông khô rồi, cậu mới chạy qua kéo ổ mèo của mình ra sau ghế sofa, chui vào ổ cuộn người ngủ thiếp đi.
Chớp mắt trời đã sáng, cậu nghe có tiếng người đi lại trong phòng khách mà tỉnh.
Tỉnh rồi nhớ đến chuyện tối hôm qua, Lý Trăn Nhược lại nằm xuống, chẳng muốn làm gì nữa.
Dì Vương ở phòng khách đi tới đi lui, tiếng bước chân đột ngột dừng lại, kỳ quá nói: "Con mèo đâu rồi?"
Mèo không thấy không nói, ngay cả ổ mèo cũng biến mất!
Lý Trăn Nhược định tiếp tục nằm giả chết.
Dì Vương rất kinh ngạc.
Lý Trăn Nhiên rời giường xuống lầu, dì Vương nói với anh: "Ai mang mèo với ổ mèo đi đâu rồi?"
Lý Trăn Nhiên nghe vậy nhíu mày, chưa kịp nói câu gì đã nghe thấy tiếng hắt xì nho nhỏ.
Lý Trăn Nhược ngứa mũi, không nhịn được.
Lý Trăn Nhiên nghe được động tĩnh, đi ra phía sau sofa thấy ổ của cậu, anh ngồi xuống trước ổ mèo.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên nhìn anh, lại hắt xì thêm cái nữa.
Lúc này, Lý Trăn Tự đi xuống, vừa đi vừa xoa gáy, mặt mày khó chịu lắc lắc cổ.
So với vết mèo cào trên mặt, hắn càng bị cơn đau đầu sau khi say hành hạ dữ hơn.
Lý Trăn Nhiên đứng lên, thấy Lý Trăn Tự tuỳ tiện hỏi: "Có nhớ tối qua lúc về cậu làm gì không?"
Lý Trăn Tự nghe thế, vô thức sờ lên vết thương trên mặt mình, mấy vết cào kia không sâu, chỉ trầy da, chảy một ít máu, nhưng vì ở trên mặt nên rất dễ thấy.
Hắn cau mày gật đầu, nói: "Uống nhiều quá, có chút ấn tượng." Cũng không phải không nhớ ra, chỉ mơ hồ không quá rõ ràng, nhưng hắn vẫn nhớ được việc mình là người đi chọc con mèo kia trước.
Nhớ thì nhớ, nhưng bị cào một cái Lý Trăn Tự vẫn thấy tức, nhìn quanh quất hỏi: "Đoàn Tử đâu?"
Lý Trăn Nhiên hỏi hắn: "Nó tên Đoàn Tử?"
Lý Trăn Tự gật đầu, hắn thấy Lý Trăn Nhược biến mất cũng chẳng hoảng, qua nhà ăn rót cốc nước định uống.
Lý Trăn Nhiên cúi đầu nhìn Lý Trăn Nhược, nói với Lý Trăn Tự: "Nó chắc bị dọa sợ rồi."
Sợ đến mức phải kéo ổ ra sau ghế sofa.
Lý Trăn Tự cầm ly nước ngồi xuống cạnh bàn cơm, vừa uống vừa nói: "Sợ cái gì? Có đánh nó đâu." Giọng hắn vẫn có chút khàn.
Dì Vương giúp nhà bếp đem bữa sáng ra, nghe vậy nói: "Còn nói nữa, hôm qua nó bị con hành cho thê thảm, cứ như muốn giết nó không bằng." Nói xong, hình như cảm thấy con mèo kia thật đáng thương, khuyên hắn. "Nó cũng sợ lắm rồi, đừng doạ nó nữa."
Lý Trăn Tự sặc nước, "Nó cào con một cái con không nói gì, giờ bắt con xin lỗi nó?"
Dì Vương dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn.
Lý Trăn Tự giơ tay đầu hàng, "Được rồi, được rồi, lỗi của con, con sao phải so đo với một con mèo, dì kêu nó ra để con xin lỗi."
Lý Trăn Nhiên ngồi xuống, cũng không lôi Lý Trăn Nhược ra, chỉ đưa tay ra trước ổ mèo.
Lý Trăn Nhược nhìn tay Lý Trăn Nhiên, nghĩ thầm đây tính là gì? Nếu tôi ngoan ngoãn chui ra, chẳng phải tôi đây đã bị anh thuần phục sao?
Chẳng mấy chốc cậu lại nghĩ, hiện tại Lý Trăn Tự đã cho cậu một bậc thang, cậu tốt nhất vẫn nên thuận theo thì hơn, hơn nữa có Lý Trăn Nhiên làm chỗ dựa cũng tốt, nếu không muốn bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý thì vẫn nên làm chút gì đó thôi.
Sau một hồi cân nhắc, Lý Trăn Nhược rốt cuộc đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Lý Trăn Nhiên, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi đặt một chân vào lòng bàn tay anh.
Lý Trăn Nhiên kinh ngạc trong phút chốc, nhưng không có nói gì, chỉ bế cậu lên, đi về phía nhà ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT