"Chẳng phải đêm qua ký đơn ly hôn rồi sao? Cũng nên biết thân biết phận mà đi chứ"
Tiêu Nhi õng ẹo, bản thân cứ dính chặt vào người Quân kiểu không xương, vênh mặt, hóng hách trề môi mỉa mai Mộc Miên, Tùng Quân đứng đó, dáng vẻ hằm hằm liếc cô không rời, chắc vẫn cay cú cái vụ đêm qua Mộc Miên xô ngã Tiêu Nhi ấy? Eo ôi, đàn ông gì mà nhỏ mọn, không biết phân biệt phải trái thế? Đúng là trời sinh một cặp.
Mộc Miên lạnh nhạt, cố tình không đáp, Mộc Miên chả thèm đôi co lại thêm mệt mỏi, cô lẳng lặng đi vào trong bếp mở tủ lạnh lấy nước uống, Quân tức tối, cau có, nhíu mày bất mãn thái độ kia của Mộc Miên. Không còn là dâu con trong nhà nên liền coi thường người khác đấy à?
Tiêu Nhi xịu mặt, véo vào tay Quân, giận lẫy.
"Quân, anh thấy không, chị Miên chẳng coi em ra gì, em nói chuyện mà chị ý còn làm lơ"
"Thế mà bảo được dạy dỗ tử tế, khéo không được ai dạy cũng nên?"
"Bố mẹ chị đâu rồi, không biết dạy chị? Đúng thật vô phúc..."
Nghe đến đây Mộc Miên đang uống nước liền dừng lại, nét mặt bỗng dưng thay đổi, nãy giờ hình như Mộc Miên kiềm chế im lặng nhịn, hai người kia cứ được đà càng lấn tới? Tiêu Nhi, cô nghĩ mình là ai mà được phép nhắc tới bố mẹ tôi chứ?
Miên đập mạnh cốc nước xuống bàn, khiến nó vỡ vụn, vài mảnh sành nhọn hoắt đâm vào bàn tay cô, trong chốc lát, máu đỏ từng chút từng chút chảy ra, nhỏ giọt xuống sàn nhà. Quân sựng người kéo Tiêu Nhi lại, không cho Nhi nói tiếp. Nhi vẫn cứ vênh mặt lên.
Thú thực, 3 năm kết hôn sống chung với Mộc Miên dù cho có ghét, chì chiết, cãi cọ với Mộc Miên thế nào, Quân cũng không dám đem bố mẹ vợ ra nặng nhẹ, bởi Quân hiểu rõ bố mẹ cô qua đời là mất mát rất lớn trong cuộc sống Mộc Miên. Khi ấy cô bị rối loạn thần kinh phải chữa trị suốt 4 năm, mãi đến năm 19 tuổi bệnh tình của Mộc Miên mới giảm xuống một chút, sinh nhật tròn 22 tuổi Mộc Miên được gả cho Quân.
Gia cảnh nhà Mộc Miên thuộc loại khá giả, bố mẹ cô có nguyên một công ty vải lớn, lúc mất toàn bộ tài sản đều chuyển sang cho Mộc Miên, Mộc Miên không hề có họ hàng, hay bà con, ngoại trừ những người chăm sóc từ bé.
Hiện tại, công ty vải vẫn hoạt động mạnh mẽ, chú Vương là người quản lý, kiêm quản gia nhà cô, trước đây có hỗ trợ, giúp đỡ bố cô trong công việc điều hành, vì thế Mộc Miên tin tưởng ủy thác cho chú.
Mộc Miên xem chú như người ba thứ hai vậy. Còn căn biệt thự Mộc Gia, từ khi gã cho Quân, Mộc Miên để dì Sáu và các người làm trông coi dọn dẹp, lo nhang khói giỗ bố mẹ cô, đôi khi Mộc Miên có ghé qua ngủ lại, mỗi lúc nhớ nhà.
Nên cho dù ly hôn với Quân không nhận một đồng tiền trợ cấp nào, Miên vẫn dư khả năng nuôi nấng con trai.
"Đủ rồi, em đừng nói nữa."
"Sao thế? Anh bênh vực vợ cũ trước mặt em? Tiếc nuối rồi chứ gì?"
"Tiêu Nhi..."
Quân trợn mắt gằn giọng gọi, Nhi mếu máo uất ức bỏ đi, chẳng phải là tiếc, nhưng Quân không muốn nhắc tới người đã khuất 10 năm. Mộc Miên căm phẫn siết chặt bàn tay, máu càng lúc chảy nhiều. Mộc Miên lớn tiếng gọi Nhi.
"Đứng lại đó cho tôi"
Mộc Miên sải chân bước tới, Tiêu Nhi hầm hố quay đầu lại, chưa kịp nói gì đã ăn nguyên cái tát của Mộc Miên, khiến Nhi chao đảo, Quân bất ngờ, lập tức chạy đến.
"Mộc Miên? Cô..."
"Anh ngậm miệng lại cho tôi!"
"Tùng Quân? Tất cả tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng việc nhân tình anh đem bố mẹ tôi ra sỉ nhục, Mộc Miên tôi nhất định không bỏ qua"
"Nếu còn có lần sau, thì không chỉ là cái tát thôi đâu"
"Chị dám hả"
"Vậy thì thử xem? Coi tôi có dám không?"
Mộc Miên lớn tiếng quát lại, Tiêu Nhi ôm má, hai mắt đỏ lừ khép nép vào người Quân, chẳng dám động đậy, phản kháng. Đào trên lầu hấp tấp chạy xuống.
"Cô Miên..."
"Úi, úi máu, tay cô đang chảy máu?"
Đào há hốc miệng, cầm tay Mộc Miên lên xem, cô lắc đầu, bình thản, cũng chả còn cảm giác thấy đau nữa, Mộc Miên thụt tay lại, bỏ ra sau lưng cười nhẹ hỏi.
"Không sao, chỉ là vết cắt ngoài da, mà đồ đạc thế nào rồi Đào?"
"Dạ, anh Hải đang chuẩn bị khuân xuống..."
"Nhưng...cô Miên à, tay cô cần phải băng bó cầm máu trước, cô lên phòng đi ạ, Đào tìm hộp thuốc là chạy lên ngay"
Mộc Miên lúc này thở sâu gật đâu chậm rãi bước, Đào định lấy hộp thuốc, liến bị Quân kéo lại giọng điệu đáng ghét nói to, mục đích cho Mộc Miên nghe.
"Đào, nhớ kiểm tra cho kỹ, kẻo có người đem đồ nhà họ Trương đi"
"Không đâu cậu, cô Miên chỉ mang những gì của mình đi thôi, đến cả nhẫn cưới, cô Miên bảo hết giá trị còn tặng Đào nữa này"
Đào hồn nhiên nói xong chìa tay ra cho Quân nhìn chiếc nhẫn cưới, Quân nhướm mi mắt, cặp nhẫn đó được đặt làm riêng tại Pháp, nếu đem bán cũng được vài tỉ chứ ít gì? Tiêu Nhi sáng mắt, viên kim cương to tướng.
"Đào đi lấy thuốc cho cô Miên đã, chào cậu."
Dứt lời Đào cúi đầu rồi co cẳng nhanh chóng chạy đi, Tiêu Nhi liếc theo, không chừng cưới Quân, Nhi còn có chiếc nhẫn to hơn thế? Quân cười, nắm tay Nhi rời khỏi nhà, đưa Nhi đi ăn để làm lành.
Đào băng lại vết thương cho Mộc Miên, vừa xong thì tất cả đồ đạc cũng được mang ra ngoài cửa, mẹ chồng nhìn tay Mộc Miên, ngập ngừng không dám hỏi, bà cũng thừa biết do thằng Quân làm cả.
Thằng Quân, mày cứ về đây thì liệu cái thân.
"Mộc Miên, để mẹ gọi người rồi cùng con về bên bển"
"Dạ, không cần đâu mẹ, con vừa mới gọi qua bên nhà, tí nữa là có người tới"
"Con nghe Đào kể, tối mẹ phải uống thuốc, mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi, con ổn mà"
Vừa dứt lời tài xế nhà Mộc Miên rẽ vào cổng, mọi người phụ giúp một tay đem vali ra xe. Đột nhiên, tất cả khựng lại, gương mặt buồn hiu che miệng khóc, mẹ chồng ôm cô rồi ngậm ngùi nhìn cô bế con lên xe, Mộc Miên cúi đầu chào lần cuối, từ biệt.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, Mộc Miên ngồi trong xe lúc này mới gỡ bỏ lớp áo giáp kiên cường mạnh mẽ, cô run run ôm đứa nhỏ nấc lên, bầu không khí bỗng chốc nặng trĩu, chú tài xế lặng thinh, xót xa, với bịch khăn giấy đưa xuống cho Miên.
Khóc đi! Một lúc sẽ nhẹ lòng hơn.
Mộc Miên khóc nguyên một đoạn đường, đến cầu lớn, cô hạ cửa kính, thấy gió thổi mát, tự dưng lại muốn tản bộ, Mộc Miên bảo chú dừng xe, để Miên xuống dạo, cho khuây khỏa đầu óc, Mộc Miên nói chú về biệt thự trước, tí nữa cô bắt xe về sau.
Chú ngập ngừng do dự, dừng ngay cầu, lỡ nhở cô nghĩ quẩn rồi chảy xuống thì sao đây? Mộc Miên thấy nét mặt căng thẳng của chú liền bật cười nhẹ, biết ngay chú suy diễn bậy bạ? Sau một hồi trấn an chú thì Miên cũng được cho xuống.
Mộc Miên bế con lên cầu hóng chút gió mát, đặng để thư giãn, chưa được 3 phút? Phía xa xa dáng người cao ráo, gấp gáp, hớt hải chạy đến lớn giọng gọi.
"Mộc Miên? Em bế con lui lại cho anh"
"Không được chảy, không được nhảy, em mới sinh xong, phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ?"
"Em như thế, anh biết phải làm sao? Anh chờ em 10..."
"Cố...Cố Thành? Không, không phải, em hóng gió tí thôi, chứ đâu có nhảy cầu"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT