"Mộc Miên à, còn chuyện này nữa, nhà mình các phòng mới vừa tu sửa lại, vẫn còn nghe nồng nặc mùi sơn rất khó chịu, con không ngại để bác sĩ Cố ngủ cùng phòng chứ?

"Dạ, sao ạ? Ngủ...ngủ cùng phòng?"

Mộc Miên bất ngờ, trợn mắt hét lớn, sắc mặt ngượng ngập, ửng hồng nhìn Cố Thành xong liền quay sang nhìn Sáu. Không phải chứ? Rõ ràng Sáu đang làm khó cô mà. Đúng là các phòng dành cho khách ở vừa được tu sửa lại, nhưng nếu Mộc Miên nhớ không nhầm thì cũng gần một tuần rồi, chẳng nhẽ vẫn còn lưu mùi sơn?

Cố Thành vẫn đứng im đó thể hiện bộ dạng vô tội, Sáu thấy Mộc Miên ngại, khó xử, Sáu cong môi cười cười, làm ngơ khều khều cánh tay cô khẽ giọng hỏi lại.

"Sao vậy Mộc Miên? Con không đồng ý hả?"

"Sáu ơi, con..."

"Mùi sơn không tốt có sức khỏe, ngửi cả đêm sẽ sinh bệnh mất, Cố Thành tốt với con như vậy, lẽ nào con muốn cậu ấy ra nhà sau ngủ ở phòng của người hầu?"

Sáu nhanh nhạy cắt đứt lời của Mộc Miên nói với giọng ủ dột thương xót. Dĩ nhiên Mộc Miên không muốn anh ra nhà sau ngủ rồi, nhưng cũng không thể để Cố Thành ngủ cùng phòng. Mộc Miên nuốt nước bọt, bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt mép váy.

Tuy đây không phải lần đầu tiên anh và cô ở cùng nhau nhưng đợt trước cả nhà đi vắng hết nên Mộc Miên đỡ khó xử. Còn lần này? Mộc Miên cắn răng im lặng. Sáu chăm chú quan sát thái độ của cô, Sáu biết chắc thế nào Mộc Miên cũng sẽ mềm lòng, nên càng cố ý đánh vào trọng tâm.

Sáu sống đến tuổi này rồi, đầu đã hai thứ tóc chẳng lẽ không nhìn ra được cả hai đang có tình cảm ư? Nhất là Cố Thành, từ lần gặp đầu Sáu đã ngờ ngợ. Càng về sau Sáu càng khẳng định điều mình suy đoán là đúng. Con người Cố Thành rất tốt, sự nghiệp vững vàng, đứng đắn, hơn nữa lại yêu thương Mộc Miên nếu lấy được cậu ấy cả đời chắc chắn là hạnh phúc.

Sáu thở dài nặng nề quay sang nhìn Cố Thành vờ vịt khều tay anh, giọng buồn buồn vang lên.

"Thôi, Cố Thành ra sau, Sáu dọn phòng cho cháu ngủ tạm. Ây da, tuy rằng không bằng nhà lớn trên này nhưng cháu chịu thiệt một chút nhé."

"Sáu..."

Mộc Miên liếc mắt nhìn Cố Thành, áy náy kéo Sáu ra khỏi phòng thì thầm, không biết là nói gì nữa, tầm 3 phút cô đẩy cửa bước vào, dáng vẻ ngượng ngùng, cắn môi lên tiếng.

"Đêm...đêm may anh cứ ngủ lại phòng của em đi, phòng ở sau nhà có hơi nhỏ một chút, nghĩ sẽ không thích hợp với anh."

Cố Thành cong môi tạo thành nét cười đậm, thấy Mộc Miên mãi chẳng dám ngẩng mặt lên thì nhẹ nhàng nói.

"Anh sẽ không chiếm giường của em, anh ngủ bên phía này."

Cố Thành vừa nói vừa chỉ chỉ tay vào ghế sofa, được một cái, ghế nhà cô không phải nhỏ, chỉ cần nhấn nút hạ xuống là biến thành một cái giường, Miên chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn, nghe anh nói thế mặt cô cũng bớt đỏ mỉm cười gật đầu, thầm thở sâu một hơi, tiện tay kéo khăn bông trên vai mang xuống đi cất, cô vừa bước được hai bước, Cố Thành liền gọi giật lại.

"Mộc Miên."

"Dạ."

Mộc Miên xoay lại, bắt gặp ánh mắt nóng rực cứ nhìn mình chằm chằm, cô còn tinh ý thấy rõ yết hầu của Cố Thành lên xuống bất thường. Nhạy bén Mộc Miên nhìn xuống người.

Chết thật, vừa nãy cô kéo chiếc khăn mà quên mất bản thân đang mặc váy ngủ bằng lụa hai dây, cổ áo hình chữ V, ẩn ẩn hiện hiện vòng một đầy đặn, thân thể vô cùng quyến rũ mê người, đôi chân thon dài trắng nõn từng đường nét khắc sâu vào đôi mắt anh.

Nói thật nhìn cô bây giờ không giống đã từng kết hôn và sinh con.

Gò má cô phiếm hồng, nhanh chóng lấy khăn che lại, Cố Thành khó khăn nuốt nước bọt, âm thanh khàn khàn vang lên.

"Mộc Miên, như vậy có phải là mê hoặc anh không? Sinh lý của anh cũng bình thường như bao người đàn ông khác..."

Mộc Miên hiểu ý tứ trong câu nói anh, vội vàng bước lại tủ quần áo lấy một chiếc áo choàng đi cùng bộ váy ngủ khoác lên người, lật đật chạy thẳng vào nhà phòng tắm.

(...)

Sau khi bị Cố Thành ghẹo cho đỏ mặt, lúc ra khỏi phòng tắm cô bay nhanh lên giường trùm chăn kín mít, chỉ để he he cái đầu.

Một khoảng thời gian trôi đi, cả căn phòng trở nên yên ắng hẳn, cô dướn người ngồi dậy nhìn xem anh đã ngủ chưa, Cố Thành nằm trên sô pha nhắm chặt hai mặt, dường như đã ngủ rồi, cũng đúng anh bận rộn cả một ngày mệt là đương nhiên. Hít thở sâu, cô lén lút bò xuống giường chầm chậm lại gần anh.

Đã ngủ thật rồi ư?

Mộc Miên cong môi cười, nhẹ nhàng ngồi xổm dưới sàn chăm chút ngắm nhìn anh, từ góc độ này quả thực anh rất đẹp trai, đôi mày rậm dày, lông mi lại dài, sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, tóm lại ngũ quan cân đối. Mộc Miên đưa tay khẽ chạm, vuốt ve khuôn mặt anh, bản thân không kiềm chế được mà hôn lên môi anh một cái.

Mộc Miên thích màn hôn trộm này, thần không biết quỷ không hay.

Rời khỏi môi anh, Mộc Miên cười càng tươi, nhanh chóng đứng dậy đi về giường, kẻo anh thức giấc thì khó xử lắm. Lúc cô vừa quay lưng bước đi, khóe môi của ai kia khẽ cong lên một nụ cười.

(...)

1 giờ sáng Trương Tùng Quân mới chịu rời khỏi công ty, lái xe trên quốc lộ, bỗng dưng trông thấy hai chiếc xe, một trước một sau dừng trên đường, kế tiếp một gả đàn ông béo, bụng phệ đang mắc nhiếc một cô gái, hình như cô gái rất lo lắng, sợ hãi, nhìn kỹ thì vóc dáng đó khá quen mắt.

Diệp Y San? Là con nhóc đó.

Trương Tùng Quân nhếch mép cười nhạo, lắc đầu không quan tâm, nhưng thấy gả đó có ý định muốn giơ tay đánh Diệp Y San, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại tấp vào bên đường.

Trương Tùng Quân mở cửa xe, bước xuống chạy lại, nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay béo đầy lông của gả, gả trợn mắt tức giận quát.

"Mày là thằng nhãi nào thế?"

"Chú...chú."

Diệp Y San sợ hãi vội núp sau lưng Tùng Quân, tay giữ chặt vạt áo anh. Trương Tùng Quân nheo mày hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Là ông chú này đang chạy phía sau, tự dưng vượt lên trước rồi đột ngột dừng lại, tôi không thắng kịp nên đã đâm vào, ông chú đó bắt tôi bồi thường nhưng lại yêu cầu số tiền rất lớn, há nào là ăn cướp đâu."

"Con ranh, đâm vào tao mà còn già mồm, ngụy biện, nói cho mày biết số tiền đó là cộng cả phí khiến tinh thần tao bị hoảng sợ."

"Này, rõ ràng ông cố tình dừng lại nên tôi mới đâm vào, còn đòi tiền trên trời dưới đất, cướp đi."

"Mày bước ra từ quán bar, có uống rượu còn mạnh miệng thế hử?"

"Tôi..."

Trương Tùng Quân hừ lạnh một tiếng hất cánh tay gã ra, đi vòng ra sau xe quan sát, rõ ràng vết trầy xước đó đã cũ rồi, Trương Tùng Quân liếc mắt nhìn chiếc Lamborghini màu hồng nhạt của Diệp Y San chắc do va chạm nên trầy nhẹ ở cản trước xe.

Nếu đoán không nhầm thì gả béo kia đã theo dõi Diệp Y San, thấy cô đi xe đắt tiền, biết cô có uống rượu nên cố tình gây tai nạn mục đích moi tiền. Gã ta nóng ruột khi Trương Tùng Quân cứ đi đi lại lại, ngó nghiêng, hắng giọng quát lớn.

"Mày là thằng nhãi nào, dám xen vào chuyện của tao hả?"

"Em yêu, mau gọi cảnh sát."

Hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play