"Mộc Miên, so với việc cưỡng bách, anh thích em tự nguyện...tiếp nhận anh."

"Cố...Cố Thành, đừng như vậy, anh đã có bạn..."

"Mộc Miên, anh chờ em 10 năm rồi, người anh yêu chính là em."

Cố Thành cúi đầu, ôn nhu nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh, trong trẻo của Mộc Miên chen ngang bộc bạch, thổ lộ, ngữ khí tràn ngập sự nghiêm túc. Sắc mặt Mộc Miên hết hồng lại trắng bệch ra, khẽ chớp mắt, cơ thể trở nên đờ đẫn cảm giác hai bên tai ù ù. Miên không hiểu rốt cuộc Cố Thành đang nói gì nữa? Chờ cô 10 năm, người con gái anh yêu là cô?

Không! Không thể nào.

Chuyện này hết sức hoang đường, sao có thể chứ, Mộc Miên quay mặt nhìn sang nơi khác, tránh đi ánh mắt thâm tình và nụ cười nhẹ nhàng trên bời môi mỏng. Cô hít thở khó nhọc chậm rãi nuốt một chút nước miếng, lấy lại điềm tĩnh.

Mộc Miên không biết nói gì hoặc hỏi gì ngay lúc này, Miên chỉ muốn rời khỏi bàn ăn, đang muốn đứng lên liền bị đôi tay anh nhanh chóng đặt lên bã vai mảnh khảnh nhẹ nhàng ghì xuống. Thanh âm mềm mại, nhu tình xoa dịu.

"Anh biết chuyện này nói ra quá đường đột sẽ làm em khó mà tiếp nhận, nhưng không cần khẩn trương như thế? Ăn xong cơm, anh từ từ nói rõ cho em biết, được không?"

"So với tâm trạng hiện giờ của em thì đang có một người nào đó còn nóng lòng hơn."

Cố Thành nói xong, nụ cười trên môi theo đó càng nở rộ để lộ hàm răng trắng bóc. Miên nghiêng đầu nheo mắt, câu nói vừa rồi là có ý gì chứ? Miên thật không hiểu, cho dù có chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt đó cô cũng không thể đoán được rốt cục Cố Thành đang nghĩ gì? Mộc Miên thầm hít thở sâu, im lặng ngồi xuống ghế.

Cố Thành thấy Miên ngoan ngoãn nghe lời, hài lòng mỉm cười trở lại ghế ngồi xuống. Cô cũng chẳng còn tâm trạng để mà dùng bữa, vừa rồi bị những lời từ Cố Thành dọa cho tay chân cơ hồ run run.

Bác sĩ Cố biết Mộc Miên đang hoang mang sợ hãi, anh nâng đôi đũa lên gắp một miếng sườn xào bỏ vào chén cô, chậm rãi lên tiếng.

"Mộc Miên, em còn nhớ hai chúng ta gặp nhau khi nào không?"

Mộc Miên nghe thế bàn tay nhỏ nhắn gắt gao siết chặt đôi đũa, cô không ngẩng mặt, cũng không hiểu vì sao Cố Thành hỏi vấn đề này? Nhất thời Miên không nhớ chính xác.

Chỉ biết anh là bạn bè thân thiết của Quân, lúc kết hôn có gặp trong hôn lễ, rồi anh ghé qua nhà Tùng Quân chơi. Hiện tại khi cô ly hôn mới gặp gỡ thường xuyên, ngoài ra Mộc Miên không nhớ gì cả. Miên cắn môi dưới, im lặng một lúc lâu khẽ lắc đầu.

Cố Thành cũng đoán được câu trả lời, liếm nhẹ bờ môi nói tiếp.

"Là năm em 15 tuổi..."

Nói đến đây đột nhiên Cố Thành ngưng lại, từ tốn, tỉ mỉ quan sát nét mặt Mộc Miên vì lo, bác sĩ Cố hiểu rõ bản thân cô năm đó đã đau khổ cỡ nào. Mộc Miên khẽ run, ngước lên nhìn anh, hốc mắt cay cay, có cảm giác như muốn khóc, cô không muốn nhớ những hình ảnh bi kịch đó, đôi môi nhỏ đỏ mọng mấp máy nhẹ nhàng hỏi.

"Anh nhắc chuyện đó để làm gì?"

Cố Thành cảm giác được sự thay đổi trong cô, không chần chờ vươn bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Mộc Miên không hề phản kháng, ánh sáng vô hồn chăm chăm nhìn anh chờ đợi câu trả lời.

Một lúc sau...

"Năm em 15 tuổi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở nhà Tùng Quân, sau khu vườn hoa..."

Mộc Miên vô thức sững người, lục lọi lại những ký ức trong đầu. Hình như năm cô vừa tròn 15 tuổi có gặp Cố Thành, khi đó bố mẹ đưa cô sang nhà Tùng Quân, bố mẹ cô bàn bạc công việc làm ăn với mẹ anh ta, Miên còn nhỏ vốn nghe cũng chẳng hiểu nên lông nhông chạy ra ngoài vươn hoa dạo chơi.

Miên nhớ lúc đó có gặp một chàng trai, thân hình vạm vỡ, to cao rất đẹp trai, anh ta bị thương ở tay và khuôn mặt cũng có vết thương nhỏ, giống như vừa ẩu đả xong, người đàn ông có vẻ mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mộc Miên không ngẫm ngợi nhiều liền sải bước chạy lại, suy xét một hồi cô liều lĩnh móc từ cặp ra một miếng băng cá nhân đưa về phía anh ta khẽ giọng nói.

"Cho chú nè."

Giọng nói vô cùng trong trẻo, ngây thơ, anh có chút lười nhác mở mắt, nhìn thấy một cô bé rất xinh đứng trước mặt, thân thiện mỉm cười. Sau hồi lâu quan sát anh cũng đưa tay nhận. Nụ cười trên môi cô bé càng nở rộ rồi lại loay hoay móc từ trong cặp ra nắm kẹo bước đến bỏ vào tay anh, dịu dàng cất giọng.

"Vị ngọt của kẹo sẽ giúp cho chú cảm thấy bớt đau hơn."

Dứt lời, Mộc Miên lập tức xoay người chạy đi, chàng trai kia cũng chỉ biết đưa mắt nhìn theo không kịp nói câu nào.

Không lẽ từ lúc đó?

Mộc Miên hơi nhíu mày, chỉ là cho chút kẹo và miếng băng cá nhân. Nếu hôm nay Cố Thành không nhắc căn bản Miên cũng quên béng luôn. Chẳng thể ngờ lại để ấn tượng sâu đậm với anh.

Cố Thành cười cười, hơi nhón người về phía trước đưa tay xoa xoa đầu cô, ôn hòa lên tiếng.

"Em nhớ rồi phải không?"

Mộc Miên mím môi, nhẹ nhàng gật đầu đáp:

"Vì chuyện đó mà anh..."

"Phải. Hơi hoang đường đúng không? Nhưng kể từ lúc đó anh đã bắt đầu để ý tới em, lần đầu tiên anh cảm giác được sự ấm áp của một người dành cho mình"

Cố Thành biết Mộc Miên muốn hỏi gì nên vội tiếp lời, anh đưa tay sờ nhẹ vào chóp mũi của cô, động tác hết sức yêu thương.

"Nhưng chúng ta không chỉ gặp duy nhất lần đó. Mộc Miên, do em không để ý đến anh đó."

"Hả?"

"Lúc gia đình em có chuyện, anh đã gặp em trong bệnh viện thấy em khóc rồi ngất đi phải đưa vào phòng hồi sức...rất rất nhiều lần chúng ta đã gặp nhưng em không để ý. À, còn cả khi em bị sốt mê mam là anh đã bế em vào bệnh viện."

"Gì chứ? Lúc em bị sốt...là anh...?"

Mộc Miên nuốt nước bọt, nhoi nhói ngay lồng ngực, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Cố Thành hỏi lại? Rõ ràng khi đó cô tỉnh dậy, cái người ở cạnh cô là Tùng Quân, chính vì thế cô mới cảm động, rồi nhận lời bác gái kết hôn. Cố Thành bật cười gật gật đầu.

"Đúng vậy, là anh."

"Lúc đó Tùng Quân...tại sao anh không nói với em chứ?"

Mộc Miên trở nên rối loạn, nét mặt tái nhợt, bác sĩ Cố không hiểu sao cô lại kích động như vậy, vội đứng dậy bước sang phía cô nhẹ giọng giải thích.

"Mộc Miên em ổn chứ?"

"Sau khi chăm em, thấy em đã hạ sốt thì anh liền có cuộc hội thảo phải đi gấp nên đã gọi Tùng Quân đến. Lúc anh từ nước ngoài về, em đã xuất viện rồi."

...

Mộc Miên nghe xong tâm tình hoàn toàn chết lặng, hóa ra cả thảy đều là Cố Thành âm thầm làm. Thú thực mấy chuyện này anh nói ra quá đột ngột khiến Miên cũng khó mà mở lòng tiếp nhận ngay.

Biết những gì Cố Thành đã làm cho, Mộc Miên vô cùng biết ơn.

Ăn cơm xong xuôi, Mộc Miên đi ngay lên lầu.

Thật ra...con một chuyện Cố Thành vẫn chưa nói cho Mộc Miên biết chính là những món quà kia đều là do anh tặng.

...

Phía ngoài cổng, một người đàn ông thân hình cao ráo, âu phục phẳng phiu, đi qua đi lại, không khó để nhận ra trên gương mặt điển trai ấy hiện rõ sự khẩn trương, vô cùng xót ruột, miệng lẩm nhẩm.

"Khốn kiếp, rốt cuộc hai người họ làm gì thế?"

"Thật khó chịu."

Không thể nhịn nổi, anh ta sải đôi chân thon dài đi nhanh về phía bức tường tìm một chỗ thuận lợi để trèo. Đột nhiên từ phía xa xa giọng nói nghiêm nghị vang lên.

"Ơ, này...này anh kia, anh đang làm cái gì đó?"

"Chết tiệt, mù sao? Không thấy tôi đang trèo tường à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play