Triển Nha gắt gao cắn môi,cô nhìn mảng hỗn loạn dưới sàn đá cẩm thạch, vô số mảnh vỡ thủy tinh,máu nhiễm đó những mảnh vỡ, cô cúi đầu vùng bụng vẫn đau âm ỉ, như một dây chỉ luồn xéo, kéo chặt từng khúc ruột của mình... cổ họng cũng trở nên khô rát...

"Xin...lỗi..." cô lắp bắp nói

Anh nhíu mày nhìn cô mi tâm không dãn ra được, cô thực sự sợ anh vậy sao, lạnh nhạt lên tiếng

"Xin lỗi?"

Triển Nha không ngẩng đầu lên, chân cũng truyền đến một trận co rát, mềm nhũn, khó chịu như muốn ngất đi vậy!

Đúng là họa đơn vô chí, Triển Nha hít thở không thông, khổ sở lên tiếng.

"Em... em đụng phải người anh.. còn..."

Lại một trận co rút, cô đau tới xanh mặt, cô nghĩ mình bây giờ tốt nhất là phải lên phòng nằm nghỉ, như vậy có lẽ sẽ đỡ hơn...

Nhìn bộ dạng chật vật này của cô, anh cảm thấy hơi khó chịu, cô gái này bị ngốc sao? Để mình bị thương thành ra như vậy...

Một giây sau hai chân Triển Nha vô lực, cô ngã quỵ xuống, không phải ngất đi mất ý thức mà là đứng không vững, anh nhíu mày vội ngồi xuống đỡ lấy tay cô.

"Cô làm sao vậy?"

Anh chỉ thấy cô ôm bụng, mặt trắng bệnh không lưu lại giọt máu, yếu ớt nói

"Đau..."

Anh thấy cô mềm nhũn vội đỡ cô lên, ôm cả thân hình nhỏ bé đặt xuống ghế sofa, thân thể cô gái nhỏ mềm mại, không xương, nhẹ bẫng, mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng toát ra người cô, nhìn cô yếu ớt không có chút sức lực nào hoàn toàn dựa vào anh, tâm tình của người nào đó bỗng khó chịu không nói nên lời...

Triển Nha không cảm thấy được gì hết, chỉ cảm nhận được có vòng tay ấm áp đang bao lấy mình, rất ấm áp

Cô ngồi trên ghế cảm nhận được cơn đau chưa hề thuyên giảm, anh lấy lọ thuốc trong ngăn kéo tay kia cầm một ly nước ấm đưa cho cô, thuốc này là mẹ anh lấy từ nước ngoài, giảm đau khá nhanh

Nhìn thấy thuốc, Triển Nha không khỏi nhăn mày,cuộc đời cô sợ nhất là thuốc tây, tuy nhiên bụng rất đau nhưng ý chí còn sót lại chẳng còn một mẩu, đưa thuốc vào miệng cô nhanh chóng uống nước...

Đặng Tâm Minh nhìn cô ngoan ngoãn uống thuốc mi tâm cũng dãn ra được một chút, lướt mắt nhìn chân cô rươm rướm máu, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó khó chịu như cả thế giới sụp đổ của cô vậy, anh đứng dậy lấy hộp thuốc y tế, nhanh chóng giúp cô xứ lí vết thương...

Cả đời Đặng Tâm Minh, phải nói là từ nhỏ tới lớn, chưa từng làm chuyện nào như vậy. Ôm một người con gái vào lòng, giúp người khác xứ lý vết thương, gương mặt lạnh băng hiện lên nét cười khẩy, chế giễu.

Triển Nha chỉ cảm thấy dưới chân hơi đau rát, sau đó dịu đi, sau đó... có lẽ là do tác dụng của thuốc... cô rất buồn ngủ, rất mệt, cô từ từ nhắm mắt lại

Anh chậm rãi nhìn cô, trầm giọng hỏi

"Còn đau không, chúng ta đi bệnh viện?"

Bệnh viện!

Cô cực kỳ ghét nơi này, đó là nơi giam cầm mẹ cô, giam cầm linh hồn cô, mày nhỏ bất giác nhíu lại cô vô lực lắc đầu, yếu ớt nói

"Không... không đau nữa, không đi..."

Anh nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ yên lặng, nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi trên ghế, má nhỏ hồng hồng, lông mi dài như cánh bướm run rẩy, như đứa trẻ nhỏ sợ hãi cô níu chặt tay áo anh

Đặng Tâm Minh tự nghiễm lại bản thân mình, không khỏi cười nhạt, tối này anh có vẻ bị điên rồi...

P/s: Đặng ôn nhu...haha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play