Vừa nghe là thư của Lục Yến Tu, Diệp Kỷ Đường liền bước nhanh tới nhận lấy, nàng sờ thử bên trong tựa hồ có thêm đồ vật khác, Diệp Kỷ Đường trở lại bàn đem bức thư mở ra, liền thấy bên trong còn có thêm một cái túi thơm.

Diệp Kỷ Đường đem túi thơm cầm lên xem, tuy không nhìn ra được là thêu cái gì phía trên nhưng trong mắt lại tràn đầy ôn nhu.

Đây là túi thơm lúc trước Yến Tu đã hứa là sẽ làm cho nàng, cứ tưởng hắn đã quên, không nghĩ rằng hắn vẫn đem việc này đặt trong lòng, ý cười trong mắt Diệp Kỷ Đường càng lúc càng tăng thêm.

Nàng sờ sờ túi thơm cảm giác được bên trong vẫn có cái gì đó, nàng nhịn không được đem túi thơm mở ra xem, thì ra là đậu đỏ, tổng cộng có sáu viên, Diệp Kỷ Đường nhìn thoáng qua sau đó mới cẩn thận đem đậu đỏ bỏ lại vào túi thơm, lúc này mới cầm lấy phong thơ bên cạnh lên đọc.

Sau khi mở ra, tổng cộng có hai trang, bên trong đều tràn ngập câu Lục Yến Tu chán ghét Diệp Kỷ Đường, chỉ ở cuối trang mới viết một câu chờ nàng bình an trở về, nếu dám bị thương, ngày sau sẽ để cho nàng cùng Giao Thái Điện làm bạn lâu dài.

Nhìn bức thư trong tay, Diệp Kỷ Đường có thể tưởng tượng ra được bộ dáng tức giận của hắn khi viết, không nghĩ rằng hắn sớm đã biết, nhưng cũng đúng, hắn thông minh như vậy, trong cung lại nhiều người nhiều miệng, nếu hắg không biết chỉ sợ cũng khó.

"Thời điểm ngươi đi trong cung có gì động tĩnh gì hay không?"

"Hồi Hoàng Thượng, Ý Tường cung cùng thủ phụ bên kia tạm thời không có động tĩnh gì."

"Vậy còn Quân phi? Thời điểm hắn đem bức thư này giao cho ngươi hắn còn căn dặn thêm gì nữa không?"

"Quân phi rất tức giận, hơn nữa, còn có khóc." Thời điểm ám vệ nói lời này, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Khóc......

Diệp Kỷ Đường thở dài,  đem thư cùng túi thơm đặt xuống, sau đề bút viết thư hồi âm lại cho hắn.

Sau khi viết xong, nàng đem bức thư đưa cho ám vệ "phải đưa đến tận tay Quân phi, sau này nếu có chuyện gì, phải nhanh chóng đến báo cho trẫm biết."

"Vâng"

Sau khi ám vệ rời đi, Diệp Kỷ Đường cũng không còn tâm trạng xem bản đồ, nàng ngồi ở trên ghế cầm lấy túi thơm không ngừng xem, khóe miệng vươn cao, Yến Tu của nàng thật tốt!

________

Diệp Kỷ Đường đi rồi, Lục Yến Tu vẫn luôn đem bản thân nhốt trong điện, ban đêm thì lại nằm trên giường lăn qua lộn lại, dù thế nào cũng không thể ngủ được, lần đầu tiên hắn cảm thấy Đường Hoa Cung có chút lớn, rõ ràng đã đến đầu hạ, thế nhưng hắn cảm thấy còn có chút lạnh lẽo, Lục Yến Tu đem mặt chôn vào cái gối Diệp Kỷ Đường thường hay nằm, một lúc sau nước mắt của hắn đều làm ướt cả một mảng.

Hôm sau, khi Thị Thư tiến vào liền nhìn thấy Quân phi nhà mình tựa như một đoá hoa vừa bị mưa gió tàn phá, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thập phần mệt mỏi.

"Quân phi......"

"Ta không sao, đỡ ta đi rửa mặt đi."

"Vâng"

Nhưng khi Lục Yến Tu mới vừa rửa mặt xong, ngồi ở trước gương đồng chuẩn bị chải lại tóc tai thì đột nhiên có một cung nhân vội vàng từ ngoài điện tiến vào, hắn một đường đi thẳng đến bên cạnh Lục Yến Tu "Quân phi, Ý Tường cung phái người tới nói Thái Quân Hậu muốn gặp ngài."

Vừa nghe Thái Quân Hậu muốn gặp mình, Lục Yến Tu còn chưa kịp phản ứng thì Thị Thư phía sau hắn liền bắt đầu khẩn trương "Vì sao đột nhiên Thái Quân Hậu lại muốn gặp Quân phi? Quân phi, bằng không ngài đừng đi, Hoàng Thượng vừa mới cuất cung, Thái Quân Hậu liền gấp gáp không chờ nổi muốn gặp ngài, không chừng là không có chuyện gì tốt."

Nghe Thị Thư nói, phảng phất như Thái Quân Hậu chẳng khác gì mãnh thú, Lục Yến Tu có chút buồn cười "Đi, vì sao không đi, nếu ta không đi thì không biết Thái Quân Hậu còn muốn làm thêm chuyện gì khác."

"Thị Thư, ngươi đi nói với Hàn Xu một tiếng, nói ta đến Ý Tường cung, nếu trong vòng một canh giờ vẫn chưa ra, thì nàng hẳn là sẽ biết nên làm gì."

"Vâng"

____________

"Vì sao bây giờ Quân phi vẫn chưa ra, chẳng lẽ là cho rằng có Hoàng Thượng chống lưng nên đã không còn đặt Thái Quân Hậu ở trong mắt sao?"

Ngoài điện, Nguyên Nghĩa chờ Lục Yến Tu đã gần một nén nhang, nhưng nhìn hai thị vệ canh giữ ở cửa điện, Nguyên Nghĩa cũng không dám tự mình xông vào.

"Nguyên tổng quản, bổn cung bất quá chỉ là đi thay một bộ y phục thôi, có gì không ổn sao?"

Lục Yến Tu người mặc một bộ hoa phục màu đỏ nhạt, trên đầu cài thêm vài cây trâm ngọc tinh xảo, đang được nhân đỡ từ trong đi ra.

"Tham kiến Quân phi, vừa rồi là do nô ăn nói hàm hồ, mong Quân phi đừng trách tội. Quân phi, không bằng chúng ta mau đi thôi, Thái Quân Hậu vẫn luôn đợi ngài." Nguyên Nghĩa làm ra bộ mặt tươi cười lấy lòng, hắn nhìn y phục cao quý trên người Lục Yến Tu, ánh mắt có chút lập loè.

"Nếu Nguyên tổng quản cũng tự biết bản thân đã ăn nói hàm hồ, vậy thì không bằng để ta chỉnh lại Nguyên tổng quản một chút đi." Lục Yến Tu hơi hơi giơ tay, hai thị vệ vốn đang canh giữ ở cửa điện lập tức bước tới.

Nguyên Nghĩa trong lòng dâng lên cảm giác hốt hoảng, hắn nhìn Lục Yến Tu, há miệng thở dốc, sau đó còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị hai thị vệ giữ chặt lấy, ép hắn quỳ xuống, Nguyên Nghĩa chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Yến Tu, trong mắt tràn đầy sợ hãi "Quân phi tha mạng, Quân phi tha mạng!"

"Nguyên tổng quản, đắc tội rồi."

Cung nhân vốn đỡ Lục Yến Tu lúc đã đã tiến đến, duỗi tay nắm lấy cằm của Nguyên Nghĩa, một cái tát trực tiếp rơi xuống mặt của hắn, cung nhân này thật chất là một ám vệ cải trang thành để dễ dàng bảo vệ Lục Yến Tu, chỉ mới tát một cái, khoé miệng Nguyên Nghĩa đã thấm máu tươi, khuôn mặt cũng tức khắc trở nên sưng đỏ.

Lục Yến Tu ánh mắt lạnh băng nhìn hắn, thế nhưng giờ phút này lại thấy hắn cùng Diệp Kỷ Đường có vài phần tương tự.

Bất quá chỉ mới đánh năm cái, Nguyên Nghĩa đã chịu không nổi, gương mặt sưng vù, Lục Yến Tu mới xua tay "Không phải nói Thái Quân Hậu tìm ta sao, một khi đã như vậy còn không mau dẫn đường."

Cung nhân buông Nguyên Nghĩa ra sau đó lui trở lại phía sau Lục Yến Tu, Nguyên Nghĩa chỉ cảm thấy cả đầu choáng váng, bị một trận giáo huấn này hắn cũng không dám tiếp tục làm càn, vội vàng đứng dậy dẫn đường, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi theo Lục Yến Tu hướng về phía Ý Tường cung rời đi.

Bên trong Ý Tường cung, Thái Quân Hậu sớm đã ngồi chờ, kết quả cả nửa ngày cũng không thấy người tới, sắc mặt của hắn dần dần trầm xuống, Việt Trạch bên cạnh mở miệng nói "Vất vả lắm Thái Quân Hậu mới tìm Quân phi nói chuyện, kết quả lâu như vậy mà người vẫn chưa tới, chẳng lẽ là trên đường đi đã xảy ra chuyện gì hay sao?"

Thái Quân Hậu hừ lạnh một tiếng, đem chung trà trong tay đặt mạnh lên bàn "Có thể xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là do Lục Yến Tu không muốn đến, ngay cả bổn cung cũng không đặt ở trong mắt, hiện giờ Hoàng Thượng không ở trong cung, lần này bổn cung muốn xem xem còn có ai che chở hắn."

"Quân phi đến ——"

Ngoài điện truyền đến động tĩnh, Lục Yến Tu cùng Nguyên Nghĩa một trước một sau tiến vào đại điện, Nguyên Nghĩa nhìn đến Thái Quân Hậu, vội vàng đi đến quỳ xuốn đất "Thái Quân Hậu, xin Thái Quân Hậu làm chủ cho nô a!"

"Ngươi......"

Nguyên Nghĩa gương cao khuôn mặt đang sưng vù, khóe miệng còn có không ít máu tươi, dấu tay trên mặt còn có thể dễ dàng thấy được, bộ dạng của hắn khiến Thái Quân Hậu cùng Việt Trạch đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Nô phụng mệnh Thái Quân Hậu đi mời Quân phi đến, nhưng không nghĩ rằng sau khi Quân phi bước ra liền không phân rõ trắng đen mà cho người đánh nô, Thái Quân Hậu, dù gì đu chăng nữa nô cũng là người của Ý Tường Cung, Thái Quân Hậu!!!"

Nguyên Nghĩa quỳ trên mặt đất khóc lóc nỉ non, Lục Yến Tu bên cạnh hơi hơi nhíu mày "Nói bậy."

"Lục Yến Tu, ngươi đây là muốn tạo phản hay sao!" Thái Quân Hậu đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, tiểu Lưu Li trong lòng hắn cũng hoảng sợ, trực tiếp từ trên đùi hắn nhảy xuống, nhanh như chớp đã không biết chạy đi đâu.

"Thần không dám, bất quá cũng là do Nguyên Nghĩa ở bên ngoài Đường Hoa Cung dám nói năng lỗ mãng, Thái Quân Hậu, ngài nói có nên hay không?"

______________

Trên đường đi đến Ngọc Quan Thành, bọn họ gặp được không ít lưu dân, đều là từ Tây Trình cùng Ngọc Quan Thành rời đi.

Chiến tranh nổi dậy, người chịu khổ nhất vẫn luôn là bá tánh, lần này đi cũng không biết đến khi nào mới có thể trở về.

"Hoàng Thượng, chúng ta đi qua ngọn núi phía trước là có thể đến Ngọc Quan Thành."

Nghe Mạnh Đồng chỉ đường, Diệp Kỷ Đường quay đầu nhìn lại, nàng nhìn bốn phía xung quanh sau đó thấp giọng nói "Phân phó xuống dưới, để đại quân khởi hành nhanh hơn nữa, chúng ta cần phải đến Ngọc Quan Thành trước khi Dương Lương đuổi đến."

"Vâng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play