Vốn cũng muốn đích thân đi tiễn Lạc An An, nhưng phản ứng thai nghén của Tạ Đinh lại khiến mọi thứ phải trì hoãn lại, hắn không chịu được mùi tanh, mỗi bữa chỉ ăn một chút rồi lại ói ra hết, đến cuối cùng vẫn là không đi được, nhưng hắn cũng không quên chuẩn bị vài món đưa cho Trọng Tùng mang đến cho Lạc An An ăn trên đường.

Lục Yến Tu lúc này đang nhìn chằm chằm vào đoá sen được thêu như thật kia, lại nghĩ đến việc bản thân đã đáp ứng Diệp Kỷ Đường là sẽ tặng cho nàng túi thơm tự tay hắn thêu, nhưng hắn thật không ngờ, chỉ thêu một bông hoa nho nhỏ mà lại khó đến vậy.

"Ngươi đang làm gì vậy."

Lạc An An vốn đang thu xếp đồ đạt, nhưng khi nhìn sang Lục Yến Tu thì lại thấy hắn đang cầm cái túi thơm xem đến phát ngốc, Lạc An An nhịn không được duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn vài cái "Nhìn ngươi cau mày như vậy, hẳn là đã có thể kẹp chết mấy con muỗi trong phòng ta."

Lục Yến Tu tức giận nhìn hắn "Nói bừa, bây giờ làm gì có muỗi."

"Không có muỗi, vậy tại sao đang yên đang lành ngươi lại nhíu mày làm gì?" Sau đó Lạc An An bày ra khuôn mặt tươi cười đi đến ngồi cạnh Lục Yến Tu "Hay là Quân phi đang buồn khi sắp phải xa thần?"

"Nếu ta không cho ngươi đi, chỉ sợ vị thê chủ tương lai kia của ngươi sẽ đến làm loạn với Hoàng Thượng, nhìn nàng ta thường ngày cứ như một tên đầu gỗ, bây giờ thì lại vô cùng si tình, cách hai ngày là chạy đến nhìn ngươi một lần, ta thấy nàng ta không phải là một tên đầu gỗ, mà là một tên đầu gỗ si tình mới đúng."

Bị Lạc An An quấy nhiễu, Lục Yến Tu đã đem chuyện thêu túi thơm cho Diệp Kỷ Đường vứt ra sau đầu.

"Trách không được Hoàng Thượng luôn nói Yến Tu là tiểu hồ ly, mồm mép rất lợi hại." Lạc An An bị Lục Yến Tu giễu cợt như vậy, khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ ửng, lộ ra bộ dạng ngượng ngùng hiếm thấy.

Lục Yến Tu che miệng nở nụ cười, hai người liền bắt đầu đùa giỡn, Diệp Kỷ Đường cùng Tiêu Khương một trước một sau tiến vào, Lục Yến Tu tránh không kịp nên đã trực tiếp đâm vào ngực Diệp Kỷ Đường, Diệp Kỷ Đường thuận thế đem hắn ôm vào lòng "Từ xa ta đã nghe trong phòng phát ra âm thanh đùa giỡn, hai người có chuyện gì rất vui sao?"

"Hoàng Thượng, Quân phi khi dễ ta, còn giễu cợt ta!" Lạc An An đánh đòn phủ đầu, đứng ra cáo trạng Lục Yến Tu.

Tiêu Khương cong môi không nói gì, trực tiếp đi đến bên cạnh Lạc An An, duỗi tay sửa sang lại y phục cho hắn "Làm sao vậy?"

Lạc An An nói "Không phải bây giờ nàng hẳn là nên ở trong phủ chuẩn bị hành lý sao, tại sao lại tiến cung?"

"Hoàng Thượng triệu ta tiến cung bàn một số việc, chàng yên tâm, hành lý ta đã sớm chuẩn bị xong, còn có sính lễ để nghênh thú chàng, ta một chút cũng không dám lơ là."

Lục Yến Tu kéo kéo ống tay áo của Diệp Kỷ Đường, sau đó quay sang nhìn Lạc An An cố ý nói "Hoàng Thượng, không bằng chúng ta vẫn nên rời khỏi đây đi, thần cảm thấy chúng ta ở đây rất dư thừa."

Diệp Kỷ Đường gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói "không sai, ta cũng cảm thấy như vậy."

Nói xong, Diệp Kỷ Đường thật sự nắm tay Lục Yến Tu cùng rời đi, còn thuận thế đem cửa đóng chặt lại, nếu không phải Tiêu Khương đem tiểu nhân nhi đang tức muốn hộc máu kia ôm chặt lấy, chỉ sợ người này đã xông lên muốn cãi lại Lục Yến Tu, nàng nhìn Lạc An An đang giương nanh múa vuốt thì liền tưởng tượng về cuộc sống sau này, cưới một tổ tông khó chiều như vậy, chỉ sợ cuộc sống của nàng sau này sẽ trôi qua không hề dễ dàng.

_________________

Tiêu Khương cùng Lạc An An đi rồi, trong cung cũng chỉ còn lại Lục Yến Tu, mấy ngày này bên Ý Tường cung cũng đã an phận không ít, Diệp Kỷ Đường đang ngồi bên trong Đường Hoa Cung xử lý triều chính, Ảnh Nhất từ đâu âm thầm tiến vào "Hoàng Thượng, mấy ngày nay Ngự Sử Đài Lưu đại nhân thỉnh thoảng vẫn luôn đến phủ thủ phụ, tựa hồ đang cùng Việt Hoa Thanh giao dịch chuyện gì đó."

Diệp Kỷ Đường nói "Còn bên Nam Cương thì sao, đã có cái tin tức gì chưa?"

"Bên cạnh đại hoàng nữ Nam Cương bỗng nhiên xuất hiện một người rất thần bí, người đó vì nàng ta bày mưu tính kế, người chúng ta phái đi điều tra đang hoài nghi người đó chính là Tam hoàng nữ, hiện giờ địa vị của đại hoàng nữ trong triều càng ngày càng vững chắc, thậm chí còn có chút vượt mặt những vị hoàng nữ khác."

" Tìm cơ hội vạch trần thân phận của người thần bí đó, trẫm đảo muốn nhìn xem, nàng ta còn có thể yên ổn được bao lâu."

"Vâng"

______________________

Bên trong Lạc gia, Lạc An An đang ngồi trong phòng nghe Lạc gia chủ cùng Tiêu Khương nói chuyện, hắn đột nhiên giơ tay đánh một cái vào trán mình, khiến Tiêu Khương sợ tới mức vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, duỗi tay lên trán hắn xoa xoa "Tiểu tổ tông, chàng lại làm sao vậy?"

Lạc gia chủ đang nâng chung trà lên định uống cũng bị Lạc An An làm cho có chút ngốc "An an, làm sao vậy?"

"Con đã quên một việc rất quan trọng." Lạc An An ủ rủ, chuyện quan trọng như vậy mà hắn lại có thể quên đi mất!

Tiêu Khương có chút không tán đồng nói "Dù cho có như vậy, nhưng chàng cũng không thể tự đánh mình"

Thời điểm Lạc gia chủ cũng đang chuẩn bị phụ hoạ theo, Tiêu Khương lại tiếp tục nói "Vốn dĩ đã không thông minh, bây giờ lại còn đánh mình như vậy, chỉ sợ là càng ngày càng ngốc."

????

Lạc An An trừng mắt nhìn Tiêu Khương một cái, sau đó nâng chân lên hung hăng đạp vào mu bàn chân Tiêu Khương "Tiêu Khương, nàng bây giờ chính là đang muốn trèo lên nóc nhà lật ngói có đúng vậy không!"

"Không dám, không dám." Tiêu Khương nhe răng trợn mắt, có thể thấy được Lạc An An có bao nhiêu tàn nhẫn  "Nhưng mà, rốt cuộc là chàng đã quên chuyện gì?"

"Nàng quên rồi à, trước đó không phải Hoàng Thượng có để cho ta đi bắt mạch cho Liễu thị quân kia sao, nhưng ta phát hiện mạch tượng của vị Liễu thị quân kia cùng người bình thường không hề khác nhau, căn bản không phải mạch tượng của một kẻ điên." Nói xong, Lạc An An lại trừng mắt nhìn Tiêu Khương một cái.

"Ý của chàng là Liễu thị quân kia giả điên sao?" Tiêu Khương có chút mờ mịt nói tiếp "Nếu là giả điên, người này đúng là khiến người khác khâm phục, có phải hắn làm vậy là để che giấu bí mật nào đó không?"

"Các con đang nói đến Liễu thị quân sao, ta cũng có biết đại khái, nếu thật sự như lời An An nói, chỉ sợ bí mật hắn đang che giấu có liên quan đến vị Phượng thị quân năm đó." Lạc gia chủ đạm nhiên nói, sau đó đặt chung trà trên tay xuống.

"Vì sao mẫu thân lại cho rằng bí mật hắn đang che giấu có liên quan đến Phượng thị quân, chẳng lẽ mẫu thân biết gì đó sao?"

Nhìn Lạc An An cùng Tiêu Khương đang mở to mắt trong chờ nhìn mình, Lạc gia chủ lắc lắc đầu "Ta đoán."

"......"

Nhìn hai người họ bày ra biểu tình thất vọng, Lạc gia chủ lại nói "Phượng thị quân cùng Thái Quân Hậu sinh cùng ngày, Phượng thị quân chết không bao lâu thì Liễu thị quân liền điên, từ đó về sau tiên đế giống như là hồi tâm chuyển ý thường xuyên lui đến tẩm cung của Thái Quân Hậu, chẳng lẽ các con chưa từng cảm thấy hoài nghi sao?"

Tiêu Khương nhìn biểu tình Lạc gia chủ càng ngày càng ngưng trọng, nếu đúng như những gì nàng đoán thì việc này rất nghiêm trọng, thậm chí còn khiến người khác có chút khó tin, nhưng nếu không phải như vậy, nàng cũng tìm không thấy lý do nào khác có thể giải thích vì sao Liễu thị quân lại giả điên, việc này đúng thật là phải nhanh chóng báo lên cho Hoàng Thượng.

Sau khi nghĩ xong thì Tiêu Khương vội vàng rời đi, Lạc An An chào Lạc gia chủ sau đó cũng rời đi theo, hắn tuy rằng không đoán được, nhưng nhìn Tiêu Khương như vậy, chỉ sợ mức độ nghiêm trọng của chuyện này không hề nhỏ.

Chờ sau khi Tiêu Khương tin đưa đến trong cung thì đã là năm ngày sau, hoàng đế Nam Cương bị người hạ độc đã chết, Nam Cương lúc này lâm vào đại loạn, không biết người nào bên cạnh đại hoàng nữ để lộ sơ hở, nhân cơ hội này các hoàng nữ khác muốn hãm hại đại hoàng nữ, cho người cố ý đưa tin ra ngoài rằng bên cạnh đại hoàng nữ có Tam hoàng nữ của Tây Vân Quốc hỗ trợ, liền cùng đại hoàng nữ hạ độc chết hoàng đế.

Đại hoàng nữ lâm vào lưỡng nan chi cảnh, bên cạnh đó liên minh Dương Lương cũng sụp đổ, đội quân của Dương Lương đang ở biên cảnh của Tây Vân lúc này cũng chỉ có thể rút về.

Việt Hoa Thanh sau khi biết chuyện này, đồ đạt trong thư phòng đều bị nàng ta đập phá hết, khắp nơi trong phòng đều trở nên hỗn độn, mật thám quỳ trên mặt đất cả người run run, không dám nói lời nào.

"Phế vật! Một đám phế vật! Tam hoàng nữ cũng thật là, để đám người đó bắt được nhược điểm, khiến mọi công sức của ta đổ sông đổ bể, ta trước giờ vẫn luôn hành sự cẩn thận, kết quả thì sao! Nàng ta thế mà lại ngu ngốc đi hạ độc hoàng đế Nam Cương!"

Lưu đại nhân một bên vội vàng nói "Thủ phụ chớ có tức giận, việc cấp bách bây giờ là nghĩ ra biện pháp đưa Tam hoàng nữ an toàn trở về, hiện giờ Nam Cương đã rối loạn, tính mạng của Tam hoàng nữ cũng đang rơi vào nguy hiểm."

"Theo ta thấy thì để nàng ta chết mới là tốt nhất!" Việt Hoa Thanh lạnh lùng nói.

"Ai da, thủ phụ chớ nói như vậy, Tam hoàng nữ dù sao cũng còn trẻ, có một số việc đương nhiên không thể tính sâu xa bằng thủ phụ, thủ phụ xin bớt giận." Các đại nhân khác cũng sôi nổi tiến lên khuyên bảo, các nàng vốn là đang đi cùng một chiếc thuyền, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy thì cũng chỉ có thể cùng nhau tìm cách giải quyết, nếu không đem Tam hoàng nữ trở về, chỉ sợ các nàng càng ngày càng không có hy vọng.

"Đại nhân, Quảng Tĩnh Vương bên kia gởi thư đến."

Việt tổng quản từ bên ngoài tiến vào, đem bức thư trong tay đưa cho Việt Hoa Thanh.

Việt Hoa Thanh nhận lấy bức thư sau đó mở ra đọc, sắc mặt nàng ta càng thêm xanh mét, không nói lời nào liền đem bức thư trong tay xé nát " Quảng Tĩnh Vương này đúng là cái gió chiều nào theo chiều ấy!"

Vài vị đại thần sắc mặt hoang mang, trong lúc nhất thời cũng không dám tiến lên hỏi chuyện gì, nhìn sắc mặt này của Việt Hoa Thanh, chỉ sợ là Quảng Tĩnh Vương bên kia đã làm ra chuyênh gì đó.

Cuối cùng vẫn là Lưu đại nhân đứng dậy, đi đến bên cạnh Việt Hoa Thanh giọng hỏi "Thủ phụ, rốt cuộc Quảng Tĩnh Vương đã nói gì?"

"Hừ, nàng ta hệt như một con rùa rụt cổ, vừa thấy tình thế không ổn liền chui lại vào mai." Việt Hoa Thanh phất tay áo ngồi xuống ghế m, một tay nắm tay đặt lên bàn, hiển nhiên là vẫn còn rất tức giận.

"Không biết thủ phụ có ý gì?"

Lưu đại nhân chắp tay dò hỏi, Việt Hoa Thanh nhìn nàng ta một cái, nàng ta lại hạ thấp đầu hơn, vô dạng vô cùng khiêm tốn, này nhất cử nhất động này nhiên là để lấy lòng Việt Hoa Thanh, Việt Hoa Thanh cười một tiếng duỗi tay vỗ vỗ lên bả vai nàng ta "Ngồi đi, các ngươi cũng đều ngồi xuống đi."

"Đa tạ thủ phụ."

"Hiện giờ Nam Cương trước mắt như vậy, chúng ta đã tạm thời không thể tiếp tục hy vọng, Quảng Tĩnh Vương sở dĩ cùng ta liên thủ vốn là đang chờ Nam Cương cùng Dương Lương khai chiến, nhưng nàng ta lại đục nước béo cò, nhân cơ hội mở rộng thế lực của chính mình, hiện giờ Dương Lương lui binh, Nam Cương lại lâm vào nội đấu, nàng ta vậy mà lại  muốn trở về Tây Trình tìm thời cơ khác."

Vài vị đại nhân nghe xong thì cau mày, nếu hiện giờ Quảng Tĩnh Vương đột nhiên không hợp tác, phần thắng đương nhiên sẽ ít đi một phần, hiện giờ Hoàng Thượng từng bước ép sát, ngay cả Vĩnh An Hầu cũng đã bị triều đình hàng tước, các nàng bây giờ cũng không biết nên làm gì mới phải.

"Nếu là như vậy thì bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp đây."

"Đúng vậy, mong thủ phụ sớm đưa ra chủ ý, Diệp Kỷ Đường mưu quyền soán vị, giết chóc thành tánh, thời điểm nàng vừa mới ngồi trên long ỷ liền huyết tẩy Kim Loan điện, chúng ta sao có thể để yên cho nàng lộng hành như thế được."

Nhắc tới việc này, Việt Hoa Thanh hừ lạnh một tiếng "Lúc trước tiên đế băng hà vốn dĩ là để Tam hoàng nữ đăng cơ, Diệp Kỷ Đường bất trung bất hiếu, còn trọng dụng đám người không có gia thế, nếu không phải chúng ta cực khổ chống đỡ, chỉ sợ lúc này trên triều đã không còn chổ cho thị tộc chúng ta nói chuyện."

"Chờ sau khi Tam hoàng trở về, chúng ta lại thương lượng tiếp chuyện này."

Bên trong Giao Thái Điện, Trọng Tùng cùng Diệp Kỷ Đường đang ngồi xếp bằng đánh cờ ở trên giường "Hoàng Thượng, hôm nay Việt Hoa Thanh cho gọi một số quan lại trong triều vào phủ, sau đó bức thư truyền tin của Quảng Tĩnh Vương cũng được đưa đến, có phải bọn chúng đang sắp có động tĩnh gì rồi hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play