"Hoàng Thượng lần này hẳn là đã quyết tâm lật đổ được thị tộc."

"Vương gia, vậy thì hiện tại chúng ta phải làm thế nào?" Việt Hoa Thanh ngượng nghịu hỏi.

"Kha Uyển có xuất thân từ đám thường dân nghèo khổ, Hoàng Thượng lần này làm như thế đã thành công đem hắn về phía của mình, nếu thị tộc dần mất đi chổ dựa, thì kết cục như thế nào, ngươi hẳn là biết được." Diệp Dục chấp tay phía sau, vừa nói vừa nhìn ngắm xung quanh, Việt Hoa Thanh nghe xong thì lập tức hiểu được, nếu hiện tại Hoàng Thượng lôi kéo được nhiều người đứng về dưới trướng, thì thị tộc sẽ dần mất đi chổ dựa, nếu thị tộc bị lật đổ thì đối với nàng cũng chẳng có lợi ích gì, khi đó Hoàng Thượng đương nhiên là sẽ không bỏ qua cho nàng.

"Mong vương gia đưa ra chủ ý cứu giãn được tình thế, chẳng lẽ Vương gia muốn trơ mắt nhìn thị tộc bị lật đổ hay sao?"


"Đương nhiên sẽ không, hiện tại nếu bổn vương đã đến kinh thành, bổn vương cảm thấy bản thân hẳn là nên đi bái kiến Hoàng thượng, ta muốn xem xem vị muội muội này của ta sau khi đăng cơ trở thành Hoàng Đế rốt cuộc đã lợi hại đến mức nào." Diệp Dục đột nhiên xoay người sang nhìn Việt Hoa Thanh "Tây Trình bên kia như thế nào rồi?"

"Người của chúng ta vẫn như cũ, không thể tiến vào bên trong được, nhưng bất quá cũng không phải là không có cơ hội, vào kỳ thi mùa xuân này sẽ có lượng lớn các sĩ tử vào Kinh thành, lúc ấy Hoàng Thượng sẽ không có thời gian bận tâm đến Tây Trình nữa, đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay"

"Tốt"

Việt Hoa Thanh cùng Diệp Dục nói thêm vài câu nữa, không quá bao lâu, Việt Hoa Thanh liền vội vàng rời đi, sau khi Việt Hoa Thanh đi, Diệp Dục lập tức quay sang nhìn nữ hầu đang đứng bên cạnh, tuỳ ý nói một câu "Gϊếŧ đi."


Nữ hầu còn chưa kịp nói ra những lời cầu tình, thì hai mắt đã trừng lớn, cái khay đang cầm trong tay rơi xuống, bản thân không còn hơi thở, đáng thương nằm trên mặt đất, Diệp Dục vô tình giẫm qua xác nàng rồi bước đi.

______________________________

Trong Đường Hoa Cung, Diệp Kỷ Đường đang oán giận nhìn con mèo nhỏ đang được Lục Yến Tu ôm trong lòng, vốn dĩ trước đó nàng vô cùng hưng phấn trên đường đi đến đây, vì nàng sắp được âu yếm ôm Yến Tu vào lòng, nhưng lại không biết từ đâu chui ra con tiểu trà xanh này, làm Yến Tu chẳng thèm quan tâm gì đến nàng, ánh mắt của Yến Tu đều bị nó cướp hết, thật đáng ghét, nhưng mà nàng không thể không nhẫn nhịn.

Diệp Kỷ Đường nắm tay lại, che miệng ho khan hai tiếng, ánh mắt lơ đãng nhìn Lục Yến Tu, nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, nàng lại ho khan thêm hai tiếng, kết quả không cẩn thận thì bị sặc, nàng che ngực lại, ho đến đỏ mặt, bộ dạng Hoàng đế cao cao tại thượng mọi ngày đều bị mất sạch, Diệp Kỷ Đường chỉ cảm thấy mặt mủi bị ném đi hết rồi, sống cả hai đời nhưng lại mất mặt như thế này!


Lúc này, nàng vừa mới quay sang hướng khác, thì liền cảm giác được một bàn tay đặt trên lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ, Diệp Kỷ Đường bỗng chốc trở nên cứng đờ.

"Hoàng Thượng, cho dù người có ghen tị, cũng không nên làm đến như vậy chứ?"

Giọng nói mang theo ý cười của Lục Yến Tu truyền đến, Diệp Kỷ Đường lập tức buông bàn tay còn đang che trên miệng xuống, chột dạ nói "Ta không có ghen tị, ta vì sao phải ghen với con mèo nhỏ đó?"

Nàng chính là Hoàng Thượng của Tây Vân Quốc, nổi tiếng tàn nhẫn độc ác, lãnh khốc vô tình, vì sao phải ghen tị với con vật thấp hèn đó chứ!

"Vậy vậy vậy, nếu người không ghen tị, vậy người bị ốm sao? vì sao lại ho khan đến vậy?" Lục Yến Tu giả vờ tin lời Diệp Kỷ Đường rồi đáp lại.

"..."

Diệp Kỷ Đường thẹn quá hoá giận, đem tiểu nhân nhi thiếu dạy dỗ kia kéo vào trong ngực, hung tợn gặm lấy môi hắn, giả vờ như không có chuyện gì, âm thầm đem con mèo nhỏ bên cạnh ném ra xa, lúc này mới cảm thấy thoã mãn, nói "Ta chỉ là nhất thời cảm thấy cổ họng không thoải mái, nên ho khan vài tiếng thôi."
"Hoàng Thượng nếu không thoải mái, có cần thần mời thái y đến đây bắt mạch cho ngài không?" Lục Yến Tu vừa nói vừa cười, ánh mắt long lanh nhìn Diệp Kỷ Đường, chẳng khác gì yêu Hồ câu nhân đoạt phách.

Diệp Kỷ Đường không đáp lại lời hắn, nhưng bàn tay thì không rãnh rỗi di chuyển khắp nơi trên người Lục Yến Tu, nàng liếm liếm cánh môi hắn, như đang nhắm nháp cao sơn mỹ vị, sau đó cạy môi hắn ra, môi kề môi cùng dây dưa với nhau.

Lục Yến Tu cả người đều xụi lơ nằm trong lòng Diệp Kỷ Đường, mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Hôn nhau một lúc lâu, Diệp Kỷ Đường mới cảm thấy thỏa mãn, Lục Yến Tu xấu hổ đến mức ánh mắt hoảng loạng, không dám nhìn thẳng vào nàng.

Lúc này Diệp Kỷ Đường còn làm ra vẻ mặt không đứng đắn nói một câu "Ngọt", ngay tức khắc khuôn mặt nhỏ của Lục Yến Tu trở nên đỏ như máu.
Diệp Kỷ Đường thấp giọng cười cười, duỗi tay ra phía sau hắn chỉ chỉ "Yến Tu, con mèo nhỏ kia bị ngã kìa"

"!"

Lục Yến Tu lúc này mới nhớ đến mèo nhỏ vừa bị hắn lãng quên, vội vàng xoay người nhìn lại phía sau, liền thấy được một cục bông nhỏ không cẩn thận từ trên giường ngã xuống, kết quả may mắn là nó đưa móng vuốt cào vào được cái chăn, mặc dù không bị ngã thẳng xuống đất nhưng lại bị treo lủng lẳng bên giường.

"Meo......"

Mèo con nhỏ mềm mại hướng về phía Lục Yến Tu kêu một tiếng, hắn vội vàng đem mèo nhỏ ôm vào trong ngực, vuốt vuốt lông trấn an nó, sau đó hắn quay sang nhìn Diệp Kỷ Đường "Hoàng Thượng, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho mèo nhỏ, không bằng người lấy một cái tên cho nó đi"

Mèo nhỏ ghé vào lòng Lục Yến Tu, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Diệp Kỷ Đường "Meo~"
"Tiểu Cầu"

Diệp Kỷ Đường duỗi tay chọc chọc lên trán nó vài cái, mèo nhỏ lập tức vùng vẫy muốn bắt lấy tay nàng, miệng thì meo meo lên vài tiếng, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con mèo nhỏ, vùng vẫy chơi một chút thì nằm trong lòng Lục Yến Tu ngủ say.

Lục Yến Tu cũng ngáp một cái, Diệp Kỷ Đường đem Tiểu Cầu đến giường rồi đặt nó xuống, quay lại bế ngang Lục Yến Tu lên, khiến hắn phải hô lên một tiếng vội, vàng duỗi tay ôm lấy cổ Diệp Kỷ Đường, quay đầu lại nhìn con mèo nhỏ đang nằm lẻ loi trên giường "Hoàng Thượng, Tiểu Cầu......"

"Không sao, sẽ có người chăm sóc."

______________________________

Ngày hôm sau.

Trời đã vào đông, không khí se se lạnh, Lục Yến Tu mang mèo nhỏ của mình cùng Lạc An An đi đến ngự hoa viên.

Tống thị đang cùng Nguyên Tả đi đến Ý Tường cung, trên đường có đi ngang Ngự Hoa Viên, hắn nhìn vào thì thấy bên trong có một vị công tử đang thưởng hoa, nhất thời nhìn thêm vài lần, nhìn y phục của vị công tử này đang mặc trên người, chắc hẳn người này chính là vị hoàng tử hoà thân của Bắc Thần, nhịn không được, hắn đi nhanh về phía trước dò hỏi Nguyên Tả "Vị kia chính là hoàng tử Bắc Thần đến đây hoà thân sao?"
"Đúng vậy, không những thế vị này còn là một người có thủ đoạn vô cùng lợi hại."

Nguyên tả giương mắt nhìn về phía Tống thị gật gật đầu "Tống chủ quân, người có thể không biết, từ khi vị chủ nhân này tiến cung, Hoàng Thượng ngày nào cũng đến Đường Hoa Cung của hắn, đêm 30 còn dẫn hắn xuất cung qua ngày sau mới trở về."

"Vậy còn người bên cạnh hắn là ai?"

"Người này thì nô không biết, cũng chưa hề gặp qua, Tống chủ quân đi nhanh đi, Thái Quân Hậu còn đang chờ chúng ta."

Tống thị trong lòng bắt đầu ngờ vực, chẳng lẽ là Hoàng Thượng xuất cung nhìn trúng hắn nên mang hắn về, nhìn cử chỉ của tiểu công tử này không giống như người trong cung, đừng nói là ở trong cung, ngoài kinh thành hắn cũng chưa bao giờ thấy qua, chẳng lẽ thật sự là được hoàng thượng dưỡng bên ngoài? hiện giờ mang về cung chờ ngày hạ chỉ ban thân phận? Không thể như vậy được, Trạch Nhi còn chưa lên làm phượng hậu, Hoàng Thượng cứ đem hết người này đến người khác về cung như vậy Trạch Nhi của hắn phải làm như thế nào a!

"Meo~"

Nguyên tả cùng Tống thị đang trên đường đến Ý Tường cung, bất thình lình có một con mèo nhào đến bên người Tống thị, khiến hắn sợ tới mức mặt mũi biến sắc phải lùi về sau một bước, hắn theo bản năng muốn duỗi tay đuổi con mèo chết tiệt này đi, nhưng con mèo này hết sức hung hăng, đôi mắt màu hổ phách liếc mắt nhìn Tống thị một cái sau đó kêu lên một tiếng rồi xoay người rời đi.

"Con mèo này do Thái Quân Hậu nuôi, thật là nghịch ngợm"

"Tống chủ quân, mời."

Nguyên tả dẫn Tống đi vào trong nội điện, bên trong được đốt hương ngào ngạt, Thái Quân Hậu đang cầm một chuỗi phật châu trong tay ngồi niệm kinh, Việt Trạch ở một bên pha trà, thấy Tống thị tới, hắn đứng lên hành lễ "Phụ thân."

"Bái kiến Thái Quân Hậu, Thái Quân Hậu kim an."

"Đứng lên đi."

Con mèo vừa nãy chầm chậm từ ngoài điện tiến vào, nhẹ nhàng nhảy vào lòng ngực của Thái Quân Hậu, lắc lắc cái đuôi lười biếng kêu lên một tiếng, Thái Quân Hậu đem chuỗi phật trong trong tay bỏ xuống, vuốt ve bộ lông của nó "Lưu Li của Bổn Cung xưa nay rất bướng bỉnh, vừa nảy đã doạ ngươi rồi"
"Không có, là thần phu không cẩn thận trượt chân một chút, không liên quan gì đến Lưu Li của Thái Quân Hậu."

Cung nhân mang đến cho Tống thị một cái ghế dựa sau đó rót trà cho hắn rồi lui ra ngoài, Thái Quân Hậu phất tay, tỏ ý bảo hắn ngồi xuống.

"Nó ấy à, lá gan của nó không lớn"

Thái Quân Hậu bưng chén trà lên nhấp một ngụm "Mới vừa rồi ngươi đi ngang Hậu Hoa Viên có phải thấy được một vị công tử lạ mặt? Nghe nói hắn cũng ở Đường Hoa Cung, đến bây giờ cũng chẳng nghe nói Hoàng Thượng đã ban cho hắn thân phận gì"

"Thái Quân Hậu cũng biết việc này sao? Hắn rốt cuộc là công tử nhà ai, nhìn hắn vô cùng lạ mặt."

"Đó là Hán Hà Lạc gia tiểu công tử, Lạc An An."

"Lạc gia!"

Tống thị không nghĩ tới người nọ là người Lạc Gia , trong lòng tức khắc có chút hoảng sợ, lúc trước nếu không phải Lạc kia lo chuyện bao đồng, hiện giờ người ngồi trên long ỷ đã chưa chắc là người bây giờ, Trạch Nhi của hắn cũng không đến mức trễ nảy việc trở thành Phượng hậu, hiện giờ này Lạc gia lại muốn tới phá hỏng chuyện tốt của hắn sao? Ảo tưởng!
"Thái Quân Hậu, Lạc gia rốt cuộc là có ý gì, hiện tại Hoàng Thượng còn chưa nghênh đón phượng hậu, bọn họ đã Lạc An An đưa vào cung, chẳng lẽ là cũng muốn....."

"Hiện giờ Hoàng Thượng đã khác trước, bổn cung cũng quản không được, trước mắt bổn cung chỉ muốn tiếp tục quan sát vị hoàng tử Bắc Thần kia, Hoàng Thượng hiện giờ đang chống lung cho hắn, nhưng nếu nói đến người được chọn vào vị trí Phượng Hậu, bổn cung nhất định sẽ không để hắn ngồi lên." Thái Quân Hậu im lặng một chút, quay sang nhìn Việt Trạch với đôi mắt thương sót rồi nói tiếp "Trạch Nhi là người thức thời, lại thủ lễ nghĩa, ban đầu bổn cung cảm thấy nếu hắn có thể trở thành phượng hậu, bên người bổn cung sẽ có một người tri kỉ để bầu bạn, nhưng hiện tại..."

"Thái Quân Hậu, ngài nhất định phải tìm được cách a, vị trí Phượng Hậu này nhất định không thể rơi vào người của Lạc gia được, nếu chuyện đó là sự thật thì trong triều sao còn chổ đứng cho Việt gia nữa chứ, Thái Quân Hậu." Trong lòng Tống thị đầy hốt hoảng, nếu Việt Trạch không thể trở thành phượng hậu, thì sao hắn có thể áp chế được đám yêu tinh ngoại trạch kia chứ.
Ngón tay Thái Quân Hậu nhẹ nhàng vuốt cầm Lưu Li, Lưu Li ngoan ngoãn cọ cọ lên tay hắn, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng nói "Bổn cung cũng là người Việt gia, đương nhiên cũng phải vì tỷ tỷ suy tính, trước mắt bổn cung muốn cho mối quan hệ của Trạch nhi cùng vị ở Đường Hoa Cung kia tốt hơn, lúc đó sẽ có cơ hội để Trạch nhi thể hiện nhiều mặt tốt trước mặt hoàng thượng, ta thấy Trạch nhi văn chương đầy người, cầm kì thi họa không chổ nào không tinh thông, Hoàng Thượng đương nhiên là sẽ động tâm, nhưng vị ở Đường Hoa Cung vị kia lại đề phòng như phòng trộm, còn để cho người hầu hạ bên cạnh ra oai phủ đầu với Trạch nhi, Trạch Nhi trong lòng cảm thấy bị ủy khuất cũng là đương nhiên."

"Bất quá bổn cung cũng còn một biện pháp khác, nếu thành công, bổn cung đương nhiên có thể đảm bảo rằng Trạch Nhi sẽ trở thành phượng hậu, ngày sau chổ đứng của Việt gia đương nhiên sẽ trở nên vô cùng vững chắc, nhất là vị trí phụ thân của Phượng Hậu là ngươi."
Thái Quân Hậu nâng tay, Nguyên Tả trong tay cầm một cái bình nhỏ đem đến chổ Tống thị, Tống thị đem bình nhỏ cầm lấy rồi im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó hoảng loan đem đặt lên bàn "Thái Quân Hậu, chuyện này không thể được."

________________________________________________________________________________________

Thật xin lỗi mọi người vì đã mất tích thời gian qua, bây giờ tui đã quay trở lại rồi đây, tui sẽ cố gắng edit full truyện này nhanh nhất có thể, cảm ơn mọi người rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play