Trời tối, năm ngàn kỵ binh đã đến Đông Hà bản doanh của phản quân. Dương Hổ hạ lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai khai chiến.

Cậu xếp Thúc Tiển cùng lều với mình đêm nay. Thúc Tiển đồng ý luôn miệng. Dương Hổ tuần doanh, cậu cũng theo sau, thấy gì cũng mới mẻ. Không chỉ thế, còn nhanh chóng làm quen với một tiểu binh khiêng cờ.

Tiểu binh kia hơi lớn hơn cậu, bảo không biết mình bao tuổi, chắc tầm mười lăm mười sáu, nhưng tên là Bách Tuế (trăm tuổi) vì cha mẹ cậu ta hy vọng cậu có thể sống đến Bách Tuế. Nhưng mà, từ nhỏ người nhà đã chết sạch. Bình thường ngoài bảo vệ lá cờ còn có thị lực tốt, giọng lớn, gặp trận cũng là một vọng binh.

Vị trí của vọng binh ở phía sau trận địa, phụ trách trèo lên thang quan sát, từ trên cao nhìn toàn cục, báo tình hình trận đấu kịp thời cho chủ tướng. Đừng thấy tuổi không lớn, Bách Tuế đã là một lão binh dày dặn kinh nghiệm, tự xưng đã dự không dưới mười trận đấu, kể cho Thúc Tiển nghe chuyện quá khứ từng trải, sinh động như thật. Thúc Tiển mê mẩn. Bách Tuế nghe cậu nói mình đến từ Trường An, hâm mộ nói: “Tâm nguyện lớn nhất cả đời ta là, đánh xong giặc, ta lập được công, làm quan cưỡi ngựa lớn vào Trường An, xem hoàng cung dưới chân thiên hạ rốt cuộc là thế nào.”

Thúc Tiển nói: “Hoàng cung cũng chỉ có thế, có gì hay đâu! Nhưng mà, nếu sau này ngươi đến Trường An, cứ tìm ta, muốn vào hoàng cung cũng không phải việc khó.”

Bách Tuế cười ha hả, bảo cậu khoác lác. Thúc Tiển nhịn không nói mình là Hoàng đế, kể cho đồng đội mới quen đủ cảnh trong cung. Bách Tuế nghe như si như say, bỗng vỗ gáy: “Ta biết rồi! Chắc nhà ngươi có người làm việc trong cung, lén dẫn ngươi vào nhỉ?”

Thúc Tiển khẽ giật mình, lập tức cười to, xưng phải.

Đang trò chuyện hăng say, Dương Hổ xong việc gọi cậu vào trướng. Vừa vào, Thúc Tiển cướp quyền chủ động giúp cậu ta cởi giáp.

Dương Hổ đánh giá cậu: “Nhanh nhẹn quá nhỉ! Phàn Tướng quân đi theo ngươi, thế mà ngươi cũng trốn được. Nghe khẩu âm ngươi hẳn là người Trường An nhỉ? Có quan hệ thế nào với Tướng quân? Hình như ở Trường An cô ấy chẳng có họ hàng gần.”

Thúc Tiển nịnh nọt: “Lúc tôi ở Trường An từng nghe uy danh của Dương tướng quân. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên anh minh thần võ! Tôi xem toàn bộ Nhạn Môn, Dương tướng quân cơ trí nhất, không gì qua khỏi mắt ngài! Đúng là tôi là người Trường An, họ hàng xa của tướng quân, khó trách ngài không biết.”

Dương Hổ giận tái mặt: “Nhóc con, bớt bớt đi! Hôm nay vội đi đường, mới cho cậu theo. Mai sẽ là một trận ác liệt. Phản quân tám Bộ vốn đã hung hãn, còn rơi vào đường cùng, chắc chắn sẽ dựa vào thế hiểm yếu chống lại, sức chiến tuyệt đối không kém binh Địch đâu. Ngày mai cậu không được chạy loạn, ở phía sau mà đợi cho ta! Một bước cũng không thể lên! Nếu cậu mất cọng long nào, ta làm sao giao phó với Tương quân đây!”

Nói xong, quăng một đao tới. Thúc Tiển ôm chặt lấy.

Dương Hổ liếc cậu, “Cầm đi, phòng có chuyện. Ngủ đi.” Vung tay tắt lửa.

Thúc Tiển nhắm mắt, đêm ấy gối lên đao, hưng phấn chẳng ngủ nổi, mãi đến gần sáng mới ngủ. Trời còn chưa sáng đã nhổ trại, cậu bừng tỉnh, vội đứng dậy, tiếp tục đi theo đại đội, tiến quân vào thành.

Thành Đông Hà còn có tên là thành Bạch Thủy, là bản doanh của Bạch Thủy Bộ của cha con Diệp Kiêm, cũng như thành Phong Diệp thuộc cha con họ Tiêu, nơi đây cha con Diệp Kim cũng đã nắm giữ nhiều năm, giữa tháng tư chuyện mưu đồ bí mật làm phản thất bại, vội vàng không kịp chuẩn bị, hốt hoảng bỏ thành trốn đã từng bị Tiêu Lễ Tiên chiếm cứ. Sau đó binh Địch gia nhập, cha con Diệp Kim đánh giành lại thành Bạch Thủy.

Thành này phía Tây là núi, phía Đông là sông Đông, không đường có thể đi, chỉ có hai cổng thành Nam Bắc. Địa hình này dễ thủ khó công. Nhưng ngược lại, chỉ cần nắm được hai cổng thành Nam Bắc là có thể bắt rùa trong hũ, phản quân hết đường có thể trốn.

Dương Hổ và Tiêu Lễ Tiên chia binh, tự phần mình tiến đánh mỗi cửa thành.

Phản quân đã biết tin, đóng chặt cổng thành, đầu tường phòng ngự đầy đủ.

Cuộc chiến tấn công thành hết sức căng thẳng. Từ rên đầu thành vô số mũi tên, pháo đá, dầu hỏa, gỗ lăn, cùng nhau bắn xuống.

Ngoài cửa Đông, Dương Hổ dẫn binh dùng khiên che chắn, dựng lên mười chiếc thang mây đêm qua chặt cây làm thàn, dũng cảm quên mình, mạnh mẽ tấn công.

Thúc Tiển dừng ở một vùng tương đối an toàn cách đầu tường một khoản tên. Bên cạnh là toán quân chờ bổ sung.

Bách Tuế mới quen với Thúc Tiển đêm qua, đang bò lên thang quan sát, nhìn phía trước.

Đây không phải dã chiến mà là công thành, tình cảnh vừa liếc đã thấy, ai cũng thấy được, không cần cậu báo tình hình. Cậu chỉ phụ trách cầm trong tay cờ hiệu hình tam giác. Đợi lá cờ tam giác giơ lên, chính là phía trước phát ra tín hiệu, lệnh phía sau cũng gia nhập chiến đấu.

Trong đầu Thúc Tiển nhiệt huyết đêm qua và ảo tưởng giết địch các thứ, vào lúc cuộc chiến chân chính hôm nay bắt đầu, nhanh chóng như bọt biển, như băng tan không còn tăm hơi. Cậu nhìn thấy một sĩ binh leo đến một nửa, đã bị một tảng đá lớn phủ đầu đập xuống. Bên cạnh một thang may khác, một binh sĩ khác dùng khiên đánh rơi đá bay, tránh được công kích vào đầu, đến khi leo đến tiếp cận tường thành, lại bị một đao chém rớt. Cảnh tượng lặp đi lặp lại không dứt. Nhưng không một ai lùi lại. Binh sĩ một người tiếp một người, như con kiến, đạp lên thân thể đồng đội không ngừng rơi xuống, không ngừng tấn công lên.

Chiến sự vừa mới bắt đầu, rõ ràng chưa bao lâu, song trong cảm giác của Thúc Tiển như đã dài đăng đẳng.

Trong mắt cậu, là ánh lửa ngút trời, trong hơi thở cậu, là mùi máu tanh gửi theo gió, trong tai cậu, là tiếng chém giết đinh tai nhức óc. Cả người cậu bị cảm xúc kích thích mãnh liệt này tấn công bất ngờ đến muốn choáng váng. Nhìn lên đầu tường lại một trận tên bay như châu chấu, một lượng gỗ lớn lăn rớt, dầu lửa nghiêng đổ, thang mây lật ngã, thân thể binh lính bị thương bị cháy lăn lộn trên mặt đất kêu thảm, dưới tường thành là những binh sĩ đã chết nằm bất động bị lửa lớn ừng ực nuốt chửng bốc khói đen gay mũi, cuối cùng cậu hết khống chế nổi, chạy lên cạnh lĩnh đội quát: “Còn không lên! Nhanh lên! Trước khi không chống cự nổi!”

Sao lĩnh đội không khẩn trương chứ, nhưng đây là bố trí của Dương Hổ. Phía trước hy sinh, để tiêu hao mớ uy hiếp lớn nhất đối với tấn công thành là gỗ lăn dầu lửa đá lớn các thứ. Đợi đến những chiến bị tiêu hao hầu như không còn, lực cản tấn công sẽ giảm mạnh.

Bố trí đó dĩ nhiên tàn khốc, nhưng đây là chiến tranh. Không thể không có chết người.

Hắn biết thiếu niên này hẳn không phải người bình thường nên vội giải thích. Thúc Tiển ngẩn ra. Lúc này, phản quân trên đầu thành nghỉ xả hơi bắt đầu bắn tên loạn sang hướng này.

“Chuẩn bị! Chúng đang mượn sức gió!” Trên thang quan sát, Bách Tuế hét lớn, rống xong gấp rút nâng khiên bảo vệ chính mình.

Quân sĩ bên dưới toàn bộ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cùng nâng khiên chắn trên đầu, tạo thành một tấm chắn phòng hộ.

Đa số tên bay tới đều không đủ lực, không chạm tới, chỉ vẽ một đường vòng cung trên không xong cắm xuống đất. Chỉ có mấy chục mũi tên mạnh mẽ mượn sức gió bắn tới gần. Cùng với một trận phựt phựt, tất cả tên loạn đều cắm vào mặt khiên.

Trong tay Bách Tuế cũng giơ một tấm khiên, chờ trận tên qua đi, thả xuống, cúi đầu nhìn Thúc Tiển dưới thang hô to: “Sợ à? Không sao đâu! Lúc nào chả vậy! Ta nói ngươi nghe này, hôm nay chỉ là một trận nhỏ —— “

Rồi ngừng bặt.

Một mũi tên lạc được gió gửi tới như ảnh quỷ bay là là trong mây, chớp mắt tới gần, công bằng, cắm thẳng giữa gáy cậu, xuyên qua cổ cậu.

Người cậu chao đảo trên thang quan sát cao cao, gồm cả tấm khiên, rơi thẳng xuống, nặng nề đập trên lưng Thúc Tiển.

Thúc Tiển bị đè bên dưới.

Cậu nằm sấp, không biết cuối cùng mình thoát thân thế nào. Đến khi tỉnh táo lại, nhìn lên thang quan sát đã thấy một người khác đứng ở đấy.

Lại một đợt triển khai công thành. Cứ lặp đi lặp lại như thế đến vòng thứ tư, người trên thang quan sát cuối cùng giơ cao cờ tam giác, hét lớn một tiếng, không kịp chờ tướng sĩ phát ra tiếng hò giết, đã phóng đến phía phía. Cuối cùng, ở nơi này chỉ còn lại mỗi mình Thúc Tiển, bên chân là người đồng đội mới quen nằm.

Bách Tuế bị mũi tên cắm trên cổ, bất động. Nét mặt cậu ấy không đau đớn, mắt mở to, còn lộ vẻ giễu cợt khi nói câu cuối cùng.

Vòng công thành này có hiệu quả, quân Ngụy leo lên đầu tường, nhanh chóng chiếm lĩnh. Đang định chém giết phá thành, bỗng cổng thành phía dưới mở ra, một lượng lớn dân chúng dũng mãnh ào ra, ông già, phụ nữ, trẻ nít, có dân chúng tám Bộ, có cả người Hán.

Họ chính là đám người mấy hôm trước bị phản quân chặn lại kia. Giờ bị trục xuất ra ngoài. Nếu không ra sẽ bị giết chết sau công thành. Họ liều lĩnh trốn bán sống bán chết, phản quân xen lẫn trong đó, vọt ra. Rất nhiều dân chúng bị xô đẩy té ngã trên đất, còn chưa kịp bò dậy, đã bị vô số người theo sát sau lưng giẫm đạp. Tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng trẻ nít khóc thê lương, vùng gần cổng thành đầy hỗn loạn.

Thảm kịch nhân gian, chẳng qua cũng chỉ như thế.

Dương Hổ không ngờ cha con Diệp Kim vô sỉ đến mức đó. Dân thường rất đông, cậu không dám hạ lệnh bảo binh sĩ bắn tên ngăn cản, chỉ vừa đứng một bên quát, lệnh cho dân chúng sau khi chạy ra ngoài mau chóng tản ra, vừa dẫn binh sĩ vây kín chung quanh, chặn giết phản quân cuồn cuộn lao từ trong thành ra không dứt.

Thúc Tiển bị trận chém giết sôi trào trước đó kích động run cầm cập, từ cạnh xác Bách Tuế nhảy lên, nắm thật chặt thanh đao đêm qua Dương Hổ ném cho, định xông tới gia nhập.

Bình thường cậu có tập võ trong cung. Cậu ảo tưởng cũng sẽ anh dũng giết địch.

Hiện chính là cơ hội.

Nhưng chân của cậu, cứ như bị thứ gì khóa chặt, không cách nào động đậy.

Cậu là Hoàng đế.

Tam hoàng thúc hay Tam Hoàng thẩm, tuyệt sẽ không cho phép cậu gia nhập thế này.

Cuối cùng cậu đành từng lần một, không ngừng tự an ủi mình, nghe tiếng chém giết, nhìn tay cụt chân đứt phụt máu đang bay đầy trời không xa, tay nắm chặt chuôi đao, buông ra, buông ra, rồi nắm chặt. Mồ hôi lạnh như thác nước từ trán cậu chảy xuống, chảy vào mắt, nóng bỏng đau đớn.

Đúng lúc này, ánh mắt cậu sững lại. Cậu nhìn thấy phía trước có đứa bé gái mấy tuổi đang gào khóc cạnh mấy xác chết. Bên cạnh đó là binh Ngụy và đám phản quân xông ra khỏi thành chém giết lẫn nhau. Một bà vẻ mặt hoảng sợ chạy tới, hẳn là mẹ nó. Chạy chưa được mấy bước đã đụng phải một tên phản quân. Một đao chém bà ta ngã xuống đất.

Mi mắt Thúc Tiển giật giật, một giọt mồ hôi lạnh lọt vào trong mắt. Cậu hơi chớp, không nhịn được nữa, phóng đến cô bé, một hơi vọt tới ôm lấy, phi nước đại về, nghiêng đầu sang nhìn thấy một binh Ngụy bị thương đang chém giết với phản quân bị đối phương đè ngã ra đất, bóp chặt cổ.

Thúc Tiển đặt cô bé nhỏ đang thút thít bên cạnh Bách Tuế, xông lại, rút đao nhắm thẳng đầu tên phản quân đang bóp cổ, dùng hết sức lực, chặt xuống một đao.

Cổ đứt. Chiếc đầu lăn ra đất. Máu phụt lên trời, đột nhiên từ trong chỗ cổ dứt phun ra, vọt lên mặt Thúc Tiển.

Cậu mở đôi mắt bị máu dính chặt, trong sắc đỏ mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy một phản quân vọt tới mình. Dáng vẻ đối phương như kẻ điên. Cậu chẳng biết mình cầm đao xông lên thế nào nữa. Cậu cắn răng, mở đôi mắt nhuốm máu, gia nhập cuộc chiến vật lộn hỗn loạn, chém giết phản quân gặp phải. Chém ngã thêm một gã. Cảm giác sau lưng đang có đao bổ đến mình, cậu định tránh đi, song cơ thể không nghe sai bảo, không đuổi kịp tốc độ cậu nghĩ. Ngay lúc cậu muốn rách cả mí mắt lòng đầy bất cam, đột nhiên, “bang”, nghe một trận đao phong lướt qua đỉnh đầu, một cái xác bị chém ngã sau lưng cậu.

Cậu quay lại, thình lình nhìn thấy phía sau xuất hiện thêm một người.

“Tam Hoàng thẩm! “

Cậu điên cuồng gọi.



Trận chiến đẫm máu gần cổng thành cuối cùng cũng đã kết thúc. Phản quân bị diệt, Tiêu Lễ Tiên tìm trong vòng vây cha con Diệp Kim giả dạng thường dân chạy trốn, giết cả hai.

Dương Hổ chém giết xong biết được Khương Hàm Nguyên cũng đến. Ngay tức khắc đoán cô vì thiếu niên kia mà đến, vội chạy đến. Quả nhiên, cậu thấy cô đứng cạnh thiếu niên kia. Gã ấy mặt mũi toàn là máu, ánh mắt hung bạo, trong tay còn cầm đao, đứng thẳng tắp.

Dương Hổ giật mình.

Không phải cậu đã căn dặn đối phương, không đươc lên trước sao. Chuyện gì vậy?

Cậu xoay sang Khương Hàm Nguyên vội giải thích: “Tướng quân, đêm qua hắn ta đuổi theo tới, tôi vội vàng hành quân nên dẫn theo, nhưng tôi đã căn dặn hắn không được nhào lên rồi!”

Khương Hàm Nguyên trấn an Dương Hổ vài lời, quay lại nhìn Thúc Tiển dường như còn chưa tỉnh lại từ cơn chém giết, hỏi: “Ngài sao rồi? Có bị thương không?”

Thúc Tiển chậm rãi lắc đầu, thấp giọng: “Ta không sao…” Chưa dứt lời, đã ném đao trong tay, xoay người ói.

Cậu nôn không ngừng, đến mức người quỳ sấp xuống đất, ói đến sạch nước vàng mới dừng, từ từ ngã ra đất, nhắm mắt, thở hào hển từng hơi.

Dương Hổ còn cần quét sạch thành trì, dàn xếp thương binh, trấn an dân chúng. Cùng ngày, Khương Hàm Nguyên đưa Thúc Tiển về thành Phong Diệp trước.

Cô thu xếp cho Thúc Tiển một chiếc xe ngựa, để cậu nghỉ ngơi thật tốt còn bản thân cưỡi ngựa bên cạnh. Sau khi lên đường, thấy Thúc Tiển vén rèm xe thấp giọng nói: “Tam Hoàng thẩm, thím ngồi chung xe với ta được không?”

Cậu đã rửa mặt sạch sẽ, da hơi tái nhợt, tinh thần uể oải, không giống dáng vẻ bình thường lắm.

Khương Hàm Nguyên lên xe ngựa, ngồi chung với cậu. Thấy cậu không nói gì, bèn lấy tấm thảm đắp lên người cậu, nói: “Chắc ngài mệt rồi, ngủ đi. Ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ ổn thôi.”

Thúc Tiển dựa vào cô, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khương Hàm Nguyên nhìn gương mặt Thúc Tiển, chợt nhớ tới người kia.

Hơn mười ngày trước cha đã nhận được tin báo của mình, chắc chắn ông ấy sẽ lập tức thông báo về Trường An. Tính ra, chắc rằng y biết tung tích Thúc Tiển cũng không bao lâu.

Y chắc chắn sẽ tự mình đến đón Thúc Tiển. Điểm này cô rất khẳng định.

Nhưng xem như y nhận được tin lập tức lên đường đón thì giờ cũng chỉ mới vừa xuất phát không bao lâu. Đợi y khó khăn chạy tới đây nhanh nhất e cũng mất mấy tháng.

“Tam Hoàng thẩm…” nghe một giọng trầm thấp bỗng vọng tới bên tai.

Khương Hàm Nguyên cúi nhìn, thấy Thúc Tiển lại mở mắt.

“Sao thế?” Cô hỏi.

“Tam Hoàng thẩm, thím thật tốt với ta. Thím và Tam hoàng thúc là người đối xử với ta tốt nhất. Ta sai rồi. Ta không nên để thím và Tam hoàng thúc lo lắng cho ta.”

Một cảm giác vui mừng bỗng tuôn trong lòng Khương Hàm Nguyên.

Là một thứ vui mừng không phải vì tình cảm Hoàng đế thể hiện ra với cô, mà thiếu niên này đã biểu lộ nhận thức của mình với người khác.

Người kia vì thiếu niên này và đại biểu cho thiếu niên này có thể nói đã dốc hết tâm huyết, thậm chí, nếu cần, muốn người ấy dâng lên mạng của chính y, e là y cũng đồng ý.

Nhưng thiếu niên này chưa hẳn đã nhận thức được.

Giờ phút này hắn rốt cục nói ra lời ấy. Như là người kia nỗ lực đạt được đáp lại, có qua có lại, cuối cùng không có thất bại.

Cô cảm thấy vui thay cho người kia từ tận đáy lòng. Còn vui hơn cả chuyện cậu bé đang cảm kích mình.

“Tam hoàng thúc hẳn phải còn cả tháng nữa mới tới…” Thiếu niên lẩm bẩm, “Có lẽ ngài sẽ thất vọng về ta, rất tức giận…”

“Không đâu. Ngài yên tâm. Ta cam đoan với ngài. ” Cô nhìn Thúc Tiển, dịu dàng nói.

Trên đường không có bất ngờ gì, cô đưa Thúc Tiển về thẳng thành Phong Diệp.

Ba ngày sau, Dương Hổ Tiêu Lễ Tiên dẫn đội quân quay về. Bọn họ tìm được một lượng lớn lương thực và gia súc trong thành, là số cha con Diệp Kim bóc lột dân chúng tàn khốc đoạt lấy. Đám dân chúng ngày ấy cũng từ từ được tập hợp, dưới bảo vệ của binh sĩ đang trên đường tới thành Phong Diệp.

Đến tận đây, loạn tám Bộ kéo dài gần nửa năm đã toàn bộ lắng lại.

Cùng ngày Đại Hách Vương cùng tướng sĩ Đại Ngụy và dũng sĩ các bộ tộc khải hoàn cử hành một buổi đại tiệc ăn mừng. Yến hội được tổ chức ở quân doanh ngoài thành, dựng đống lửa, dê bò nướng, rượu ngon không ngừng. Không chỉ thế, còn tổ chức đua ngựa cực lớn, ai cũng có thể tham gia.

Đây là một cuộc sống có thể vứt bỏ hết thảy phiền não, thỏa thích cuồng hoan.

Ba ngày sau khi Thúc Tiển trở về, vẫn buồn bã ỉu xìu thế. Ăn mừng hôm nay cũng không làm cậu có hứng nổi. Lúc nhàm chán đi tìm Tam Hoàng thẩm đúng lúc đụng mặt Tiêu Lâm Hoa đang theo bên cạnh cô.

Tiêu Lâm Hoa đang cười cười nói nói, nhiệt tình mời Khương Hàm Nguyên đi xem tranh tài, bỗng thấy hắn tới, nụ cười lập tức mất sạch, hung dữ trừng cậu.

Thúc Tiển tự biết đuối lý, giả lơ không nhìn thấy.

Khương Hàm Nguyên hỏi chuyện gì, cậu nhất thời không nói, đơ mắt nhìn chốc lát, bảo mình hôm nay không ra khỏi thành, lát sẽ về chỗ ở. Dặn cô với tướng sĩ thỏa thích mừng công, không cần nhớ tới mình.

Khương Hàm Nguyên sờ trán cậu. Không sốt. Đoán rằng cậu còn chưa hoàn toàn khôi phục sau trận thảm sát kia, bèn bảo cậu nghỉ ngơi thật tốt.

“Sợ phụ Vương thần nhìn thấy, không dám đi à?” Tiêu Lâm Hoa chê cười lầm bầm.

Hôm qua suýt thì Thúc Tiển bị Đại Hách Vương bắt gặp, may mà còn nhanh trí chạy kịp.

Cậu đăm đăm nhìn Tiêu Lâm Hoa một lát, quay đầu ỉu xìu quay về chỗ ở.

Cậu cũng chẳng biết mình làm sao mà không vui lên nổi. Náo nhiệt như hôm nay, nếu là trước kia, cho dù là có rủi ro chạm mặt Đại Hách Cương cậu cũng sẽ không bỏ qua.

Cậu cắm đầu đi ngủ, trằn trọc trên giường, nhắm mắt lại, lại thấy lúc thì xác tiểu binh Bách Tuế hiện ra trước mắt, lúc thì bóng dáng cô bé khóc bên xác người, lúc thì, hình như ngửi được mùi vị máu từ cái cổ đứt kia bắn lên mặt mình. Cậu chưa từng biết, thì ra máu có thể phọt cao đến vậy. Mùi vị ngọt tanh, thật buồn nôn, còn nóng hôi hổi…

Thúc Tiển rốt cuộc mơ mơ màng màng thiếp đi. Tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là ánh chiều tà vàng ruộm tạt qua trong phòng.

Hoàng hôn. Nhưng hôm nay cả thành chè chén say sưa, giờ hẳn chỉ mới bắt đầu. Từ nơi này cậu có thể nghe thấy tiếng reo hò úa hát từ ngoài thành theo gió bay tới.

Cậu lấy lại bình tĩnh, đang định đi uống nước, bỗng nghe tiếng bước chân ngoài cửa. Còn chưa kịp tỉnh táo đã có người gõ cửa, tiếp đó, một giọng nói vọng vào.

“Tiển Nhi!” Giọng nói trầm thấp, mà cậu hết sức quen thuộc, nhưng khác là, giờ đây khàn khàn, còn có mấy phần khẩn trương.

Tam hoàng thúc?

Sao có thể là ngài ấy? Không phải cả tháng sau ngài ấy mới đến được sao?

Thúc Tiển tưởng mình nghe lầm. Chần chừ đoạn, âm thanh lại truyền vào trong tai.

“Tiển Nhi!”

Có người đẩy cửa, bước nhanh vào.

Tim Thúc Tiển nhảy rộn, gọi to: “Tam hoàng thúc!”

Cậu bỗng xoay người chạy như điên ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play