Trong mắt Lưu Hướng, Nhiếp Chính Vương chức phận cao quý, cũng vô cùng có thủ đoạn, nhưng đối đãi người bên cạnh luôn khoan hậu, không phải người ngồi trên cao muốn gây khó dễ người, càng không cần phải nhắc lại chuyện mùa thu năm ngoái ở Hộ Quốc tự, từ sau dạo ấy, Lưu Hướng đối với y, thực sự luôn một tấm lòng trung thành.

Cũng chính vì vậy, vừa rồi thấy y đêm khuya còn dạo bên hồ, hình như trong ngực có uất ức, thấy y hỏi về chuyện tiểu nữ quân trước đây, trong hỏi đáp có mấy phần cảm giác thành thật với nhau, mới khiến ông nhất thời buông lỏng, bật thốt ra một câu kia.

Trong tích tắc này bầu không khí đã bỗng dưng khác biệt.

Lòng Lưu Hướng kinh sợ không thôi, y vừa dứt lời, bèn kịp phản ứng, quỳ xuống.

Mùa thu năm ngoái ngày thọ Lan Thái hậu, chớ nói sau đó ở Hộ Quốc tự xảy ra kịch tính thay đổi của triều đình mà ông cơ bản không hề ngờ tới, cho dù không có chuyện gì, ông cũng không thể để ai biết ông vì ân tình đã tự ý cho người đi vào, dù là con gái chủ cũ xem như ông từng nhìn lớn lên, chắc chắn cô ý không có bất kỳ dã tâm gì.

Hành vi này với chức vị của ông mà nói là kiêng kỵ rất lớn. Nào ngờ lúc này trong phút chốc buông lỏng, cũng vì muốn an ủi mà ông vô ý lộ ra nửa câu, bị phát giác ngay, lọt vào tra hỏi.

Đối mặt với chủ thượng sinh nghi, Lưu Hướng không dám thề thốt phủ nhận cũng không dám nói ra ẩn tình, chỉ có thể cúi đầu thật sâu không dám nhìn.

Thúc Thận Huy thấy dáng vẻ ông thế, nhớ lại câu ông vừa nói:  “trước kia Vương phi cũng là ngưỡng mộ điện hạ mà gả vào Vương phủ.”, càng thấy có ý riêng.

Liên quan đến nàng ấy, không hỏi cho ra lẽ, sao y có thể bỏ qua.

Y nhìn Lưu Hướng đang quỳ cắm đầu xuống đất, “Ngẩng lên.” Giọng y không lớn, không tức giận, nhưng uy nghiêm trong lời đập vào mặt. Lưu Hướng chậm rãi ngẩng lên, đối mặt với hai luồng ánh mắt Nhiếp Chính Vương phóng tới.

“Nói!”

Rốt cuộc Lưu Hướng hết cách né tránh, cắn răng kể lại chuyện ngày đó ở Hộ Quốc tự ông đang làm việc, nữ tướng quân tìm tới xin ông được vào chùa.

“… Lúc ấy vi thần có nghe ngóng được tin điện hạ cầu thân. Vốn vi thần không muốn nhận lời, song Vương phi nói, chỉ muốn nhìn điện hạ một lát. Vi thần thấy Vương phi một mình chạy vào kinh, phong trần mệt mỏi, nghĩ rằng cô ấy chỉ là vì hôn sự mà đến, tâm tình con gái muốn kiểm tra tình cảm tuyệt đối không có dã tâm, lại ngại mất mặt, vi thần liền hồ đồ, bảo cô ấy giả làm thủ hạ vi thần mà vào. Sau đó trong chùa xảy ra sự cố, điện hạ trừ gian, vi thần ốc còn không mang nổi mình ốc, nên không đi tìm cô ấy, Vương phi tự ra đi —— “

Trong suy nghĩ của Lưu Hướng, tiểu nữ quân ngàn dặm xa xôi đơn độc cưỡi ngựa vào kinh thành, chỉ vì đến nhìn Nhiếp Chính Vương một chút —— đây chính là cô chính miệng nói, sau đó cô quay về Nhạn Môn, thuận thuận lợi lợi lấy chồng.

Không phải cô ấy hài lòng, thì là gì?

Chỉ trách ban nãy lỡ miệng. Ông thấy nghe mình kể lại, sắc mặt Nhiếp Chính Vương dưới ánh trăng chẳng những không dịu đi mà hình như càng thêm khó coi, không khỏi toát mồ hôi hột đầy đầu.

“Điện hạ thứ tội! Vi thần cũng biết việc vi thần ngày đó làm ra thất trách cực lớn. Điện hạ cứ xử lý, vi thần cam tâm nhận tội!”

Nói xong, ông dập đầu chấm đất, không dám thẳng người, chờ mãi không thấy Nhiếp Chính Vương mở miệng. Ông khẽ ngẩng lên, thấy y đứng thẳng, khép mắt, sắc mặt lạnh cứng, cả người cứng đờ không hề nhúc nhích.

Lưu Hướng chỉ nói ngài ấy đang thất vọng mình vô cùng nên mới phản ứng vậy, rét run trong lòng, càng thêm xấu hổ, dập đầu với y, chưa đợi y mở miệng, tự gỡ mũ quan, đặt trên đất buồn thảm nói: “Vi thần cô phụ tin tưởng của điện hạ, điện hạ bớt giận! Vi thần tự lĩnh tội —— “

“Lưu Hướng!” Đột nhiên, nghe tiếng gọi xé giọng như nghiến răng bên tai, ngắt lời Lưu Hướng.

Cả người ông chấn động, ngẩng lên, nhìn thấy Nhiếp Chính Vương trợn mắt, hình như có lửa giận từ mắt ngài, phun vào mình chằm chằm.

“Mùa thu năm ngoái ở Hộ Quốc tự!” Chỉ nghe y oán hận nói một câu.

“Giỏi! Giỏi cho một tên Lưu Hướng!” Tựa như y giận đến run cả giọng, “Ngày thu năm ngoái Vương phi đã đến! Vậy mà ông giấu ta lâu như vậy?”

Lưu Hướng khẽ giật mình.

Ông vốn cho rằng Nhiếp Chính Vương trách tội là do mình tự ý thả người, sao nghe chất giọng ngài lúc này hình như là tức giận vì mình không nói sớm cho ngài biết thế?

Lưu Hướng lúng túng: “Điện hạ… Điện hạ bớt giận… sở dĩ tội thần không dám báo cho điện hạ, một là do tội thần cũng biết không nên, sợ bị trách tội, hai là, Vương phi muốn nhìn lén điện hạ trước ngày cưới, tất nhiên ngài ấy cũng không muốn ai biết…”

Sắc mặt Nhiếp Chính Vương như chuyển sang xanh xám.

Lưu Hướng không nói nữa, phủ phục tới đất, sau lưng lạnh buốt. Một lát sau, nghe tiếng bước chân xa dần bên tai, mới nhổm dậy thấy Nhiếp Chính Vương đã đi về hướng hành cung. Y bước nhanh lên con đường vào núi, vội ngang qua thủ vệ trực đêm, biến mất trong bóng đêm.

Nói trong hai mươi ba năm Thúc Thận Huy từ nhỏ đến lớn, chưa từng có một đêm giận dữ và xấu hổ thế này, cũng không hề quá đáng.

Y nằm mơ cũng không ngờ, mùa thu năm ngoái ở Hộ Quốc tự, ngoài những chuyện thắt cổ Cao vương, nói câu tạm biệt Ôn Loan, tự thoại với Thiếu đế, thì ra hôm đó còn có một người khác nấp trong chùa.

Nàng ấy vì mình mà đến, tất nhiên hôm đó đã ở ngay bên cạnh mình song ẩn nấp vô cùng tốt nên mình không thể cảm thấy thôi.

Nàng nhìn thấy mình loại trừ Cao vương cũng không quan trọng. Vấn đề là, ngay sau đó mình lại gặp Ôn Loan, chia tay một màn.

Lúc ấy tất nhiên là nàng cũng nấp gần đấy, đã thấy, cũng đã nghe hết cả. Điểm này, Thúc Thận Huy cực kỳ khẳng định.

Đến khi Lưu Hướng mặt đầy đau thương quỳ xuống thỉnh tội với y, y từ từ nhắm mắt, từng câu nhớ lại những gì hôm đó y và cô con gái của ân sư mà y hơi cảm thấy thiệt thòi đã nói. Y đầy chắc chắn, với Ôn Loan một cô gái có lan tâm, chắc chắn nàng ấy sẽ hiểu hắn dùng lời lẽ ôn hòa nhất, cùng với cách không đến mức đả thương người nhất để nói ra ý chân chính của mình. Quá khứ từ lâu đã không thể giữ, y từ lâu cũng không còn là An Nhạc Vương thiếu niên. Nàng ấy sẽ buông bỏ hoàn toàn. Là con gái của ân sư, là cô gái có tài nghệ và khuôn mặt đẹp mà thời niên thiếu của y từng thưởng thức, nàng ấy xứng được đối đãi đó.

Nhưng trong tai người khác, tình cảnh lúc đó e sẽ hiểu thành y là vì thông gia, bị ép chia ly với người có tình…

Thúc Thận Huy bây giờ không còn sức xem nên làm gì Lưu Hướng. Y nén nỗi xúc động muốn đạp một phát cho ông bay xuống hồ, quay người nhanh bước đi. Lúc leo lên bậc cấp lên núi, y siết chặt đấm, lưng toát mồ hôi lúc lạnh, lúc nóng, người như bị sốt rét, tâm hoảng khí đoản.

Cũng mãi đến khoảnh khắc này y mới tỉnh táo lại, vì sao sau khi cưới, nàng ấy luôn tận sức thành toàn và thậm chí là có thái độ tác hợp đối với mình và Ôn Loan; vì sao nàng gả vào nhưng vốn không có ý định cùng y lâu dài, đến đao định tình cũng không muốn mang đi.

Y nhất định phải giải thích rõ ràng với nàng!

Lập tức viết thư cho nàng, dù rằng phải dùng đến bậc tin khẩn cấp tám trăm dặm phải tiêu hao rất nhiều nhân lực cũng không tiếc. Y nhất định phải làm nàng ấy hiểu, có một số việc trên đời, dù có tận mắt thấy tận tai nghe, có khi cũng chưa hẳn là thật. Y không thể dễ dàng để nàng tiếp tục hiểu lầm nữa.

“Điện hạ về rồi? Hôm nay đưa tới rất nhiều tấu! Còn có một bức thư của bệ hạ. Nô tỳ đặt cả trên bàn sách của điện hạ—— “

Theo kế hoạch ban đầu, chạng vạng tối Nhiếp Chính Vương sẽ về. Ai ngờ đến lúc này vẫn chưa về, Trương Bảo đứng ở cổng hành cung nhìn quanh, bỗng thấy Nhiếp Chính Vương xuất hiện, vội vàng chạy ra đón, miệng nói, mắt đã thấy cặp mắt y nhìn thẳng phía trước, đi ngang qua bên cạnh, nhanh bước lên cung giai, vội vàng bước.

Thúc Thận Huy đi thẳng vào thư phòng, mở giấy viết thư, chấm mực liếm bút, bắt đầu viết thư. Mới viết mấy chữ vợ của ta thấy chữ như thấy mặt, ngừng bút nhìn ánh nến, ngây ngẩn ra.

Viết thư… hữu dụng không?

Nàng ấy sẽ tin tưởng lời giải thích trên thư mình viết sao?

Hơn nữa, ngay khoảnh khắc này nàng ấy đang tác chiến ở tám Bộ. Theo dự tính của y, dù mọi việc tiến triển thuận lợi, đợi khi nàng ấy về nhanh nhất cũng là chuyện mấy tháng sau. Mà cho dù thư của y có thể lấy tốc độ nhanh nhất đưa đi Nhạn Môn, dự tính sau sáu bảy ngày là đến, y cũng không thể sai người tiếp tục gửi ra chiến trường.

Tại lúc khẩn trương nàng đang tập trung toàn bộ tinh thần vào chiến sự, y có thể nào lấy chuyện thế này phân tán lòng nàng?

Thúc Thận Huy chậm rãi buông bút.

Vậy… bỏ hết mọi thứ, thừa dịp mình còn đang ở đây, tìm cái cớ lập tức vòng đi Nhạn Môn, đợi nàng khải hoàn, chính miệng giải thích với nàng?!

Sau khi phụ hoàng qua đời, đã bao nhiêu năm y chưa từng làm chuyện tùy ý tùy tâm như thế. Lúc hoàng huynh còn sống, cực kỳ tin tưởng y, khắp nơi nể trọng. Y không phải làm việc ở triều đình thì là xuống địa phương, hối hả ngược xuôi, trừ khổ yên dân. Mấy năm nay thiếu đế kế vị, y lập tức bị triều chính và công văn ép đến mức không được rảnh rỗi kể cả một lát.

Y từng đặt câu hỏi với chính mình như nói với Thiếu đế, hoàng cung với mình mà nói, không phải lồng giam mà là trách nhiệm. Quả thật y đã nhận định như vậy. Đối với Thiếu đế tương lai buộc phải chấp chưởng hoàng cung mà nói, càng không thể xem nó là lồng giam. Thân là Nhiếp Chính, y buộc phải làm tấm gương tốt, làm con đường đúng đắn dẫn Thiếu đế.

Nhưng trên thực tế, trách nhiệm, sao không phải là một thứ trói buộc chứ?

Hiện giờ, ngay phút này, dứt bỏ tất cả trách nhiệm khoác lên người y, đi Nhạn Môn tìm nàng!

Thúc Thận Huy bị ý nghĩ này kích thích đến máu cả người chảy nhanh hơn. Tim y đập thình thịch, không ngừng giục giã bước chân y —— nhưng, y thật có thể chứ?

Y ngồi không yên, chợt đứng lên, thong thả bước mấy bước trong thư phòng hành cung, tưởng tượng lúc nàng khải hoàn, chợt thấy cảnh y đứng trước mặt nàng, mà nhiệt huyết sôi trào. Y cất bước ra ngoài, đang định cho người gọi Lưu Hướng tới, sắp xếp công việc, bỗng, y chậm bước.

Y nghĩ tới một chuyện vì mình chấn động quá mức mà không để ý đến.

Vì sao nàng lại một mình lặng lẽ vào kinh thành nhìn y?

Lưu Hướng nói nàng ấy mang tâm sự riêng của thiếu nữ, nên ngàn dặm xa xôi chỉ đến nhìn y một cái —— thứ lý do này, đến Lưu Hướng cũng thấy phải, chứ Thúc Thận Huy cơ bản nửa điểm cũng không tin.

Y ngừng bước, nhắm mắt, nhớ lại lần nữa đối thoại của mình với Ôn Loan, và sau đó là Thiếu đế.

Y nói với Ôn Loan mười bảy tuổi y đã lập hùng tâm, muốn thu phục môn hộ phương Bắc.

Y tường thuật rõ ràng cho Thiếu đế lợi hại của việc cầu cưới con gái Khương Tổ Vọng.

Y nghĩ rồi nghĩ, máu nóng cuối cùng nguội lại, rồi chậm rãi tỉnh táo lại.

Y đã hiểu.

Ngày đó Hiền Vương từ Nhạn Môn trở về, từng nói hình như nàng ấy vì kháng cự hôn sự, mất tích một thời gian. Giờ xem ra,là lúc nàng vào kinh. Vốn nàng không muốn lấy chồng, song trời xui đất khiến, chính vào ngày hôm đó, biết mục đích y cưới nàng, hẳn cũng hợp tâm nguyện của nàng nên đổi chủ ý, quay về rồi, cực kỳ phối hợp gả vào Trường An, làm Vương phi của y.

Đến khi nghĩ rõ ràng nhân quả trước sau, tất cả dũng khí vừa rồi vì xúc động mà dâng của Thúc Thận Huy, cũng không còn.

Xem như y đuổi theo giải thích với nàng chuyện y và Ôn Loan, hay là cho dù không có sự tồn tại của Ôn Loan, thì có lợi gì đối với khốn cảnh của y lúc này?

Ngay lúc mới bắt đầu đại hôn, nàng đã hiểu cả, đã nhìn thấu y từ lâu. Còn y lại không mảy may hay biết, đủ thứ hành động để duy trì mối quan hệ lấy lòng nàng, ở trong mắt nàng, chắc đều là trò hề vụng về. Nàng có để ý chuyện giữa y và Ôn Loan chăng? Căn bản không có. Người ở trong lòng nàng vốn cũng đâu phải là y. Chỉ là vì hai người có chung chí hướng, nàng tỉnh táo gả đi, còn đại nghĩa tác thành cho y. Đến chừng đạt được mục đích, với tính tình thoải mái không bị ràng buộc của nàng, cuộc hôn nhân này, dĩnhiên không cần thiết tiếp tục duy trì.

Ước gì không biết chuyện này! Biết rồi, ngoài xấu hổ, lúng túng, ủ rũ cực kỳ, còn có thể mang đến cho y cái gì?

Có điều, nếu bảo y xem như chưa xảy ra chuyện gì, cứ thế chôn xuống, y lại thấy không cam lòng. Vạn phần không cam lòng.

Đến cùng là đi, hay không đi?

Nửa đêm về sáng, Thúc Thận Huy cứ thế, giữa hai quyết định đi hay ở dao động, ngồi trong thư phòng cả đêm. Mãi đến khi bó đuốc trên bàn sắp tàn, y cũng không đứng dậy. Cuối cùng y bị một tiếng gõ cửa đánh thức, choàng mở mắt, mới giật mình thì ra mình đã ngồi ngay bàn sách, thiếp đi.

Giờ phút này, tiếng chim líu lo ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.

Y chậm rãi ngồi dậy, đủ thứ phiền nhiễu nghĩ ngợi cả đêm lại nổi lên trong lòng. Y xoa trán đau đến căng nhức, cho người vào.

Trương Bảo đẩy cửa, cẩn thận thó đầu vào thăm dò, nhìn y nói: “Điện hạ, Lưu tướng quân bảo nô tỳ đến hỏi một tiếng, điện hạ sẽ theo kế hoạch hôm nay khởi hành, hay là hoãn lại…”

Thúc Thận Huy đột nhiên nhớ lại, đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

Đội ngũ đã căng tinh kỳ chỉnh tề dưới chân núi, chi chít đầy người, ngoài những viên quan theo y chuyến này, còn có các quan viên và đông đảo thân sĩ vọng tộc các vùng Đông Nam đến đây chờ đưa tiễn y.

Những người này quyên góp tích cực, vàng ròng bạc trắng, tổng số rất khá.

Thúc Thận Huy khép mắt, cố hết sức nén cảm giác nóng nảy bực bội trong lòng, quay đầu lại, lại thấy bức thư của Thiếu đế bày trên bàn cùng với đám tấu chương đưa đến hôm qua.

Y quay lại, cầm lên xem qua tấu chương. Nội dung đều liên quan đến chiến sự ở tám Bộ. Đám Hiền Vương phụ chính đã giúp Thiếu đế trả lời xong xuôi, chỉ đưa tới cho y xem qua. Y thả xuống, lại cầm phong thư Thiếu đế gửi. Vừa mở thư xem hết, ánh mắt khẽ động, nhíu mày.

Y không do dự nữa, nhanh chóng thu tư lự trong lòng, ngẩng lên căn dặn: “Thay y phục! Theo kế hoạch khởi hành, lập tức hồi kinh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play