Cứ thế, Khương Hàm Nguyên được chàng trai bên cạnh đưa về tẩm các.
T lệnh toàn bộ cung nhân trực đêm trong đình đi khỏi, đóng cửa, đi đến trước mặt cô cởi áo khoác giúp cô. Y mỉm cười, dùng giọng điệu thương yêu lại mang mấy phần trách cứ, thấp giọng phàn nàn: “Người không còn nhỏ, sao giống đứa trẻ nửa đêm không ngủ được, chạy loạn ra ngoài thế. Bên ngoài gió lớn mưa to, nàng không thấy à?”
Y cởi áo khoác, cầm khăn tới tỉ mỉ lau khô nước mưa dính trên mặt và cổ cô.
Khương Hàm Nguyên vẫn đứng yên bất động.
“Sao lại làm thế?” Cô chằm chằm nhìn khuôn mặt điềm nhiên như không trước mặt, hỏi.
Y ngước nhìn cô, không trả lời, tay vẫn tiếp tục lau mặt cho cô, cô giơ tay đẩy ra.
“Ta đã nghe được lời ngài nói với Lưu Hướng! Vì sao lại đối xử với Vô Sinh như thế?”
“Một vị sư thôi mà, hắn có tội gì?”
Y đối mặt với đôi mắt mơ hồ lóe ra tia lửa giận một lát, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.
“Hắn không phải tì khưu trong sa môn sao?” Y hờ hững hừ đáp, ném khăn trong tay.
“Nghe nói tuổi còn trẻ đã ngộ đại đạo, là vị cao tăng đắc đạo? Ngồi trong động đá làm gì? Phái hắn đi chỗ nên đến, làm chuyện mà hòa thượng nên làm, há không tốt hơn?”
Khương Hàm Nguyên giận dữ: “Nói dễ nghe nhỉ! Sau đó giám sát, canh giữ, cướp đoạt tự do của hắn, để hắn sống không bằng chết, đúng không? Ngài thế này, làm như ta không biết sao? Đây chính là thứ ngài gọi là chỗ hắn nên đi à? Huống hồ, hắn sắp sửa phải chết trên con đường ngài tiễn hắn này rồi!”
Y không phủ nhận. Đôi môi khép chặt, ánh mắt dừng lên mặt cô như đang tường tận xem xét cô.
Một lát sau, y hờ hững nói: “Hắn đã là người xuất gia, biết được hết thảy đều là báo, tất cả đều do nghiệp mà ra. Nếu thật phải chết cũng là số mệnh của hắn.”
Hai tay Khương Hàm Nguyên đã hết khống chế nổi, hơi phát run. Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng tàn khốc trước mắt như một người xa lạ, gần như không thể tin nổi, ngay mới một chốc trước, cô còn từng cùng y thân mật không rời. Cô vì bị y mê hoặc, vì sắp sửa chia lìa mà thầm cuống quýt, vô cùng phiền muộn, thậm chí, là lần đầu tiên trong đời cô đã sinh ra dao động về mơ ước tương lai. Cô đã bắt đầu cân nhắc, phải chăng có thể thật sự gắn liền quãng đời còn lại của mình với người đàn ông này
Giờ đây cô nhìn y, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại chợt lạ lẫm vô cùng, chợt nhớ tới mẹ, nhớ tới vị Đại Trưởng công chúa trong hoàng thành đến giờ vẫn cao cao tại thượng mà có lẽ mãi mãi cũng thế, nhớ tới y cũng không chỉ là Thúc Thận Huy.
Cô đã bị mê hoặc bởi nhu tình y biểu lộ, quên đi, y cũng là một người trong Thiên gia thôi. Thể loại tàn nhẫn xem nhân mạng là cỏ rác, vốn như nhau, đã chảy trong máu thịt bẩm sinh gọi là cao quý của bọn hắn. Mà y, e là còn tàn nhẫn hơn ai khác. Về mặt này, lúc kia cô một mình vào kinh thành dò xét y đã tận mắt nhìn thấy.
Chỉ là cô choáng váng đã quên đi thôi.
Cô siết chặt hai tay, chặt đến mức thành quyền, cuối cùng, từ từ nới lỏng.
“Vậy, đến cùng hắn đã phạm vào tội gì, đã mạo phạm ngài chỗ nào, ngài định trừng phạt hắn thế nào?”
Cô hết sức cố gắng khống chế cảm xúc, lại hỏi.
Cô không nghĩ ra. Thật không nghĩ ra.
Môi y vẫn mím chặt. Cho đến khi cô tưởng là y không trả lời, chợt nghe y hỏi: “Đêm trước khi nàng khởi hành rời thành Vân Lạc về Trường An hồi đầu năm, nàng đã làm gì?”
Ban đầu Khương Hàm Nguyên không hiểu y hỏi vậy có ý gì, cô yên lặng nhìn vào mắt y. Đôi mắt nhìn như bình thản, trong ánh mắt lại thấp thoáng mấy ánh khó lường. Cô cũng biết, đã hỏi vậy ra miệng thì tuyệt đối y không thể bình tĩnh như ngoài giọng điệu được.
Cô tiếp tục nhìn y, đột nhiên như được khơi sáng.
“Ý ngài là gì? Không phải ngài cho là giữa ta với Vô Sinh có quan hệ bất chính chứ?”
Y không hé lời, chỉ nhìn cô.
Lưng Khương Hàm Nguyên như có gai nhọn, khuôn mặt bởi vì người kia hiểu lầm cô mà nhanh chóng nóng bừng. Cô lập tức nói: “Ngài hiểu lầm rồi! Đêm trước khi khởi hành đúng là ta có qua đêm ở chỗ hắn. Nhưng ta thề, tuyệt đối không có chuyện mà ngài tưởng! Hắn là bạn của ta! Ta thừa nhận, lúc ấy vì sắp đến hôn sự mà lòng ta hơi hỗn loạn. Hắn là người trí tuệ, lời khuyên giải và tiếng tụng kinh của hắn có thể đem lại cho ta bình yên trong lòng. Cho nên mỗi lần ta đến Vân Lạc ta đều đi tìm hắn. Đêm đó ta đến cũng chẳng có chuyện gì! Cũng như trước kia, ta và hắn nói vài câu tâm sự, hắn tụng kinh cho ta nghe, rồi ta ngủ thiếp đi. Tỉnh lại trời còn chưa sáng ta đã đi. Chỉ có vậy! Cũng là toàn bộ quan hệ giữa ta với hắn mấy năm qua!”
Y vẫn im lặng. Cô nghĩ mình đã giải thích rõ. Nhưng qua ánh mắt của cô, cô không nhìn ra y có chút nào dịu xuống, chẳng biết tại sao, vẫn cảm thấy dường như còn âm trầm thêm mấy phần.
Tim cô đập mãnh liệt, “Ngài nhìn ta vậy là sao? Ngài không tin? Nếu ngài cứ cố ý hiểu lầm, đặt tưởng tượng thêm của ngài lên người ta rồi kết luận ta là kẻ phóng đãng, làm nhục ta thì thôi, ta nhận, nhưng hắn không phải! Hắn khác với người trên thế gian. Hắn tinh thông Phật pháp, trí tuệ cao xa, hắn sinh ra là để độ người. Tâm tính hắn đơn thuần, không chút tư dục. Mấy năm qua hắn ở trong động đá ngày đêm khổ tu, dốc lòng dịch kinh. Hắn xem bệnh cho dân trong thành, giải trừ cơn đau đớn. Hắn tuyệt đối không phải là loại người ngài nghĩ!”
Cô nói xong, thấy ánh mắt y lấp lánh, bật cười một tiếng như rằng lời cô nói là trò cười.
“Hủy Hủy, Hủy Hủy của ta,” y gọi tên cô hai tiếng, dùng giọng điệu rất cổ quái.
“Ra là trong lòng của nàng cũng có người được xem trọng như thế? Hắn ta là thánh nhân à? Chỉ có nghe hắn tụng kinh khuyên nhủ, nàng mới có thể yên lòng ư? Đáng tiếc — “
Khương Hàm Nguyên chụp lấy tay y, ngắt lời trào phúng. “Ta chỉ xem hắn là bạn! Ngài muốn ta thế nào mới chịu tin? Rốt cuộc ngài đã phái đưa hắn đi đâu vậy? Hắn đã bệnh đến sắp chết rồi. Ngài tin tưởng ta, thả hắn đi. Nếu thật sự có sai thì đó cũng là lỗi của ta. Là ta đưa hắn đến thành Vân Lạc, là ta tìm hắn nói chuyện, muốn hắn tụng kinh cho ta nghe. Hắn vô tội mà!”
Ánh mắt Thúc Thận Huy từ chỗ cô nắm chặt tay mình, chuyển sang khuôn mặt đầy nóng lòng lo lắng. Y nhìn một lát, chậm rãi nói: “Hủy Hủy, ta có thể tin lời nàng. Nhưng gã hòa thượng này, ta cho nàng biết, hắn tuyệt đối không vô tội đâu.”
“Nếu hắn đúng như lời nàng nói, không chút tư tâm, sau khi hắn từ Tây phương về được nàng cứu, vết thương lành rồi, hắn nên nhận lời mời Hộ Quốc tự mà đến Trường An quốc đô của Đại Ngụy. Đấy, mới là chỗ thích hợp nhất để hắn tuyên pháp. Chỉ có ở Trường An, lời của hắn mới truyền đi được càng nhiều nơi càng xa hơn. Còn chuyện dịch kinh, cũng chỉ có ở Trường An nơi tập trung nhân lực vật lực trong thiên hạ, hắn mới có được nhiều trợ giúp và tiện lợi! Đừng bảo ta rằng hắn không biết! Hắn là đệ tử quan môn của Động Pháp, cao tăng Tây Vực. Sau khi Động Pháp đến Trung thổ, điểm đặt chân ngài chọn chính là Lạc Dương quốc đô của Tấn quốc ngày đó. Ở đó, Động Pháp mới có thể dịch một lượng sách kinh rất lớn, tuyên giảng pháp lý, phổ độ chúng sinh. Giờ người đệ tử đắc ý của Động Pháp này, nếu hắn đúng như lời nàng, một người lòng hướng Phật pháp, hắn không biết nơi nào hiện nay mới là chỗ hắn cần đi nhất à? Hắn cứ thế buông bỏ, dừng trong hang đá hoang dã kia mấy năm. Nếu hắn không phải vì nàng thì vì ai? Nàng lại nói rằng hắn không có chút tư tâm nào chăng?”
Y cười lạnh, “Cũng chỉ có nàng, ngây thơ vô tri! Mới có thể bị hắn gạt!”
“Bây giờ nàng là Nhiếp Chính Vương phi Đại Ngụy. Ta cho nàng biết, nếu hắn không có bất kỳ tội danh nào khác, chỉ bằng lý do này cũng đã đủ! Mang tiếng xuất gia, lục căn không tịnh! Ta há có thể dung thứ hắn ở cạnh nàng, gạt nàng, bôi bẩn thanh danh của nàng ư?”
Y ngừng đoạn, giọng lại chuyển sang lạnh nhạt, “Cứ vậy đi, đây là sắp xếp tốt nhất ta có thể làm cho hắn rồi. Nếu thật sự hắn giống như lời nàng nói, là cao tăng độ người, thiên hạ nơi đâu không thể độ, cứ phải ở thành Vân Lạc?”
Y cứ thế suy luận Vô Sinh thành một kẻ không chịu nổi, Khương Hàm Nguyên nghe tê rần cả da đầu, cơn phẫn nộ vừa ban nãy miễn cưỡng mới đè xuống lại dâng lên, cuối cùng chịu hết thấu.
“Thúc Thận Huy!” Cô tức giận, gọi thẳng tên y, “Ngài hoàn toàn là kẻ suy bụng ta ra bụng người! Rốt cuộc ngài phái hắn đi đâu! Hắn sắp chết rồi mà!”
Y đứng thẳng, lặng lẽ nhìn cô không nói.
Khương Hàm Nguyên cắn răng, hai tay siết thành đấm thật chặt, đốt ngón tay răng rắc.
Y liếc qua, “Sao, đã gọi thẳng tên ta rồi còn muốn ra tay với ta sao?” Nói xong, hất cằm chỉ hướng Tây các, “Bội kiếm của ta ở đấy, nàng cứ đi lấy.”
Khương Hàm Nguyên nhắm mắt, hít thở một hơi, bất ngờ xoay người ra ngoài.
“Dừng lại!” Nghe tiếng y quát sau lưng.
“Nàng đi đâu? Tìm Lưu Hướng à? Ta cho nàng hay, đừng nói Lưu Hướng không có gan này, dù ông ta là có gan nói với nàng đi nữa, nếu nàng dám đi, ta lập tức lấy mạng gã Vô Sinh kia!”
Cùng với tiếng nói sau lưng là một tia chớp lóe lướt qua cửa sổ, theo sát sau đó là tiếng sấm nổ tung ở đỉnh núi phía sau, chấn động run cả cửa sổ, mưa to như trút nước, lộp độp đánh vào cửa sổ.
Khương Hàm Nguyên dừng bước, đứng một lát, chậm rãi quay lại nhìn người bên gối mình.
Trong mắt y nhìn không ra nửa phần dịu dàng trước đây. Lúc này ánh mắt chỉ còn lạnh lùng liếc nhìn.
Khương Hàm Nguyên biết, là y nói thật.
Cô nghe tiếng sấm chớp ầm ầm đè từ trên đầu điện các, nhìn người nắm quyền lực sinh sát thế gian trong tay trước mặt, tức giận trong lòng từ từ hóa thành hoàn toàn lạnh lẽo.
Cô ngơ ra thật lâu, xoay người lại bước đến trước mặt y, trong ánh mắt giật mình chăm chú của y, hai gối từ từ hạ xuống, quỳ trước y, dập đầu chạm đất.
Xong, cô ngồi lên, vẫn quỳ, giương mắt. “Điện hạ, nếu thật sự ngài không thể bỏ qua, ta khẩn xin ngài, hãy truyền một lời, để người của ngài đừng quá khắt khe với hắn, hãy chữa bệnh cho hắn, giữ lại tính mạng của hắn. Đừng để hắn cứ thế mà chết. Hắn chỉ là bạn ta, lúc trước là thế, tương lai, cũng là như thế.”
Cô nhìn vào cặp mắt người đàn ông trước mặt, từng chữ từng câu, nói. “Quyền sinh sát nằm trong tay ngài, mạng người trong mắt ngài chẳng khác nào sâu kiến. Còn ta không giống. Ta vốn là người chẳng lành, mẹ ta vì ta mà mất mạng, ta không muốn người bạn duy nhất này của ta cũng vì ta mà chịu tội, cứ thế chết đi.”
“Ta Khương Hàm Nguyên, mượn sấm sét tối nay mà thề, ta sẽ không đi tìm Vô Sinh nữa. Ta cũng thề, cuộc đời còn lại của ta, bất kể dài hay ngắn, bất kể sau này người ở chân trời nào, đã làm Nhiếp Chính Vương phi, cho dù sau này không còn, thà cô độc sống quãng đời còn lại, ta cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì đáng hổ thẹn!”
“Ta là người lính, thảng ta làm trái lời thề, hãy để một ngày ta chết nơi sa trường, đầu thân hai nơi, giống như —— “
Cô bỗng đứng dậy, đi đến trước bàn sách phía Tây điện các, nắm bội kiếm y đặt ở chỗ ngồi, một tay rút ra, tay kia nắm mớ tóc dài của mình, huơ kiếm gọt qua sóng vai.
Tốc độ cô huơ kiếm nhanh như chớp ngoài cửa sổ, đợi Thúc Thận Huy đuổi kịp, kiếm đã lia đến tóc cô. Y không kịp đoạt kiếm từ trong tay cô, cưỡng ép chụp mũi kiếm, khó khăn lắm mới cản dừng kiếm thế.
Vài sợi tóc dài của cô bị lưỡi kiếm liếm đứt, từ từ bay xuống. Tiếp đó, máu đỏ thắm từ giữa ngón tay cản kiếm nhanh chóng chảy ra, nhỏ xuống vai cô.
Khương Hàm Nguyên kinh ngạc, nhanh chóng ngước mắt, đối mặt với khuôn mặt y đang nhíu chặt mày. Cô biết lòng bàn tay y đã bị lưỡi kiếm cắt rách, trong tích tắc không lo được chuyện khác, cất bước định chạy ra ngoài gọi người đưa thuốc trị thương tới, lại nghe tiếng nói sau lưng: “Không chết được!”
Cô dừng bước, quay đầu, thấy keng một tiếng, y ném kiếm, xé một góc áo trong bằng lụa trắng trên người, qua loa quấn hai ba vòng nơi bàn tay đổ máu, rồi đăm đăm âm u nhìn cô hồi lâu, bỗng lạnh lùng thốt: “Nàng có biết rằng, nàng có thể vì hắn, người để nàng hèn mọn lại quyết tuyệt với ta đến mức này, rốt cuộc là ai không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT