bệnh rồi

Thúc Thận Huy nhanh chân bước ra ngoài.

Trương Bảo ở phía sau vội vàng đuổi theo, đầy khó xử, thấy y muốn ra cửa bèn hỏi: “Điện hạ, nô tỳ nên —— “

“Ở lại, ở lại với nàng!” Thúc Thận Huy gầm lên.

Tối nay y cưỡi ngựa về, rất nhanh, hầu cận bèn dắt ngựa của y tới. Y lên ngựa, chạy hơn mười trượng, lúc sắp vượt qua góc đường trước cổng Vương phủ, hơi ngoái đầu nhìn lại phía sau.

Cánh cổng kia đã khép lại sau lưng y.

Dĩ nhiên, sẽ không ai đuổi theo giữ y lại. Vương phủ từ trên xuống dưới, ai nấy đều quen với việc đêm đêm y vội vàng về, lại vội vàng đi. Y luôn có việc chưa làm xong, người gặp không hết. Tùy lúc tùy nơi, dù khuya khoắt bị gọi dậy xuất phủ cũng đã nhìn quen không trách.

Tâm tình y chìm nghỉm, một loại lạc lõng như bị vứt bỏ lãng quên. Cảm giác chiếm thượng phong cao vút với nàng ấy, giờ chẳng còn sót lại chút gì. Y hơi thảng thốt, ngón tay vô tình nới lỏng cương ngựa. Con ngựa hiểu lầm, chậm ngừng vó. Y mặc cho ngựa dẫn, đứng ở góc đường. Mấy cận vệ cũng lẳng lặng chờ sau lưng y.

Chân trời xa xa bỗng phát một trận sấm rền, đỉnh đầu như có hòn đá to lớn ù ù lăn qua.

Dinh thự láng giềng đều là hào môn phú quý, sau khi trời tối, đường phố ở đây vốn thưa thớt xe ngựa, xa xa mấy tên nô bộc không biết của nhà ai đi tới, sợ mưa đêm xối đến, xách đèn lồng bước nhanh, hối hả chạy. Chung quanh chả mấy chốc đã trống trải, đêm đen như mực giữa không trung, tiếng sáo trúc vui tiệc yến không biết từ tường cao của nhà nào bay tới, từng tia từng sợi âm thanh của ca cơ uyển chuyển hầu hạ lẫn vào, tiếng cười nói vui vẻ, như xa như gần, chọc lòng người.

Lại một cơn sấm rền ầm ầm lăn qua đỉnh đầu, gió đêm cuốn từ mặt đất như con sóng. Con ngựa không thấy chủ nhân ra lệnh, bất an gõ móng trước.

Một giọt mưa đêm mang theo cái lạnh mùa xuân Trường An đột ngột rơi xuống, đập vào trán y. Y thoảng như nghe được tiếng nước vỡ vụn bắn ra nơi lông mày mình.

Thúc Thận Huy giục ngựa, cuối cùng đi tới chỗ duy nhất y có thể đi.

Thời điểm này cổng cung đã khoá, y vào từ cửa phụ mình thường ra vào vào ban đêm, đến khi vào tới Văn Lâm các, người đã bị ướt sũng bởi cơn mưa xuân lạnh chợt xối xuống. Lão thái giám vội vàng hầu y thay đồ. Thu xếp xong xuôi, cảm giác mệt mỏi ban nãy trước lúc y về nhà lại ập tới. Không muốn làm gì cả. Y đi vào nội điện thường dùng để chợp mắt, ngả lưng đi ngủ. Y biết mình cần nghỉ ngơi gấp. Nhưng khép mắt cơn buồn ngủ lại vẫn chậm chạp không tới làm y cảm thấy rất bức bối. Cuối cùng y đứng dậy, ra châm đèn, bắt đầu thẩm duyệt tấu chương.

Từ lần giáo huấn ở Thái Miếu xong, y cảm nhận Thúc Tiển có thay đổi rõ rệt. Trong ngoài triều hội, rõ ràng Thiếu đế để tâm hơn trước, việc liên quan đến trả lời và xử lý triều chính cũng rất có tiến bộ. Điều này làm y thấy vui.

Từ sau lần đó, Thúc Thận Huy cũng cố gắng giao thêm nhiều việc lẻ tẻ cho Thiếu đế xử lý, đợi Thiếu đế quyết định đối sách, y lại giúp kiểm duyệt, nếu ổn thì cho qua, không ổn thì giảng giải cho Thiếu đế. Kể từ đó, việc y cần coi ngó chẳng những không giảm bớt, thật ra là nhiều thêm, tương đương với cùng một việc phải làm hai lần. Song đây chỉ là tạm thời gánh vác ngoài định mức, tin rằng Thúc Tiển thông minh, chỉ cần thái độ nghiêm chỉnh như bây giờ thì ngày cậu ta chân chính có thể độc lập nhận việc triều chính cũng không xa.

Thúc Thận Huy vững tinh thần ngồi bên bàn đến khuya, cuối cùng, cảm giác mệt mỏi ập đến lần nữa, đầu thấy nặng nề, mới đi ngủ.

Lần này y nằm xuống, đúng là mệt đến cùng cực, quả nhiên không mấy khó khăn đã ngủ thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, y nằm mơ, thấy cảnh một thiếu niên tuổi thanh xuân đang phóng ngựa rong ruổi biên tái. Trời đất rộng lớn, mây đen áp thành lũy, tiếng quân giác* uy nghiêm mà nặng nề, quanh quẩn giữa trời đầy sắc thu, gió tây mãnh liệt cuốn cả cờ lớn, chiến giáp trên người tướng sĩ dưới tầng mây đen lóe sắc xanh trắng như gió kiếm rét lạnh.

Chính nơi đây Yến Triệu hùng quan ngày xưa, Lý Mục chém giết mười vạn thiết kỵ Hung Nô, Hán Cao tổ Bạch Đăng bị nhốt, Vệ Hoắc ra bắc, phong lang cư tư*, còn Chiêu Quân chịu khuất nhục biên cương xa xôi, Ban Cơ được đón về Hán…

(*) mình không rành sử TQ, đây là link liên quan nếu ai hứng thú.

Nhưng, nhiệt huyết sôi trào qua đi, những hùng chủ xưa nay, hiện giờ ở đâu? Cuối cùng chẳng qua chỉ là một nắm cát vàng, tịch mịch nằm chân núi xanh, để người sau một chén rượu đục trống không tưởng nhớ…

Cảnh trong mơ chợt chuyển, người y lại như đặt trong lò lửa, cả người nóng rực. Y tìm kiếm một lát, dần dần phát hiện, thì ra nào phải bếp lửa, mà là ngâm trong nước nóng. Nước ấm nóng hừng hực bao trùm lấy y, sóng đánh dập dờn, y nhìn thấy phía đối diện, trong một mảnh hơi nước bốc lên trắng xóa, chầm chậm hiện ra một cô gái. Gương mặt nàng ấy bị hơi nước mờ ảo che phủ, mơ mơ hồ hồ, y nhìn không rõ lắm, càng không nghĩ ra nàng ta là ai. Y chỉ cảm thấy mình bị cô gái trong mơ này hấp dẫn, trông mong được mây mưa đỉnh vu sơn cùng nàng, hai bên hoan hảo. Y kìm lòng không đặng bước tới nàng, dòng nước lại cản trở bước chân y, chưa đến gần, cô gái đã tiếp tục bay lên, biến mất trong màn hơi nước trắng xóa…

Thúc Thận Huy bị một tiếng trống chuông như xa như gần trong hoàng cung đánh thức. Khi tỉnh lại, cảnh trong mơ thảng như còn chưa biết mất, y đang phí sức nghĩ xem cô gái kia là ai, lòng như cất mấy phần ảo não. Nhưng y chìm trong mơ, tâm tư trì độn cứng đờ, hoàn toàn không thể di chuyển. Tỉnh lại, y thấy bủn rủn rã rời, đầu đau muốn nứt, cơ thể cương lên lạ thường, mờ mờ ảo ảo như có cảm giác đau đớn, cực kỳ khó chịu.

Y mở to mắt, ánh ban mai trăng trắng tràn vào tầm mắt.

Giờ này y hẳn đã cùng Thiếu đế đang nghe chính sự! Y bỗng choàng tỉnh, ra khỏi mộng, trong tích tắc xoay người ngồi dậy gọi Lý Tường Xuân, “Sao không gọi ta?” Giọng mang trách cứ.

Lão thái giám nhanh bước vào, thấy y đang tìm y phục, vội vàng nhắc nhở: “Điện hạ, sáng nay không có triều nghị, chỉ định vào giờ Thìn sẽ gặp mặt các đại thần. Giờ chưa tới giờ, đêm qua điện hạ ngủ trễ, lão nô mới chưa gọi.”

Thúc Thận Huy nhớ ra. Sáng nay chỉ gọi mấy người bàn nhau sắp xếp việc trong kinh khi y nam tuần.

Y chậm rãi ngồi lại, kéo mền lung tung che chỗ hổ thẹn trên người, phất tay. Lý Tường Xuân lui ra.

Y một mình ngồi trong phòng yên tĩnh một lát, xua đi giấc mơ còn sót lại, thấy cũng đã đến giờ, sợ mọi người đã đến, bèn tỉnh táo đứng dậy rửa mặt thay đồ.

Lần này việc Nam tuần liên quan đến đại kế triều đình, vừa đi vừa về ít nhất phải mấy tháng, nhiều thứ phức tạp, chỉ một buổi sáng cũng chỉ định ra ai ở lại kinh bạn giá, ai theo y.

Y nhìn ra, Thiếu đế ngồi nghe với ánh mắt lấp lánh, không nhìn mình, mấy lần định nói lại thôi, hiển nhiên cực kỳ muốn đi cùng mình. Thúc Thận Huy chờ Thiếu đế mở miệng. Y sẽ không gật đầu. Có điều y không ngờ, cuối cùng Thiếu đế nhịn mãi không nói gì, chỉ có vẻ hơi ấm ức sau đó thôi.

Đại khái bàn xong đã đến gần trưa. Đại thần lui ra, Thúc Thận Huy cũng đi ra từ Tây điện của Tuyên Chính điện dùng để nghị sự, đưa Thiếu đế hồi cung. Thấy cậu cúi đầu bước, mặt ủ mày chau, liền giải thích: “Bệ hạ, triều đình không thể đồng thời vắng cả hai người bệ hạ và thần, Nam tuần cũng không phải du sơn ngoạn thủy, mà là cân nhắc đại kế Bắc phạt.”

Ngoại trừ hai điểm này, đây cũng là một cơ hội khảo nghiệm việc ngài chấp chính một mình. Đương nhiên Thúc Thận Huy không nói rõ.

Thúc Tiển ngẩng đầu nói: “Ta biết. Việc nông là gốc rễ của thiên hạ, lương thảo đứt đoạn thì dùng cái gì để Bắc phạt. Ta sẽ bảo vệ triều đình cho tốt, chỉ là lần này phải vất vả Tam hoàng thúc. Ngài mau về phủ nghỉ ngơi đi, không cần đưa tiễn ta.”

Thúc Thận Huy nghe vậy, mừng gấp đôi, thêm mấy bước rồi cùng Thiếu đế tách ra, quay về Văn Lâm các.

Nghị sự sáng nay chưa phát hiện, giờ thả lỏng rồi, y thấy hơi đau đầu, hình như thái dương có một sợi dây khẽ động, cho rằng đêm qua mơ loạn, người quá mệt mà ra, cũng không để ý. Qua loa dùng trưa xong, theo thường lệ lại vào bàn làm việc, chỉnh lý những việc còn sót. Đang lúc bề bộn, Vĩnh Thái công chúa vào cung, cầu kiến y.

Thúc Thận Huy bảo Lý Tường Xuân đưa nàng vào. Vì nàng là thân tỷ, quan hệ gần nên không mấy giữ kẽ, tiếp tục ngồi sau bàn, nghe tiếng bước chân mới ngẩng lên, thấy nàng đi vào.

Y đang định đặt bút ra đón, Vĩnh Thái công chúa đã hùng hùng hổ hổ bước nhanh đến trước bàn, mở miệng liền nói: “Tam Lang! Hôm qua ta bận việc trong phủ, đêm mới nghe tin! Nghe bên ngoài bảo ngài định nạp Vương nữ tám bộ gì đó làm Trắc phi hả? Còn nói hôm qua Vương nữ nấn ná ở nhà ngài hơn nửa ngày? Chuyện này là sao? Ngài muốn để em Trường Ninh đẹp mặt à? Nếu không phải phò mã ngăn lại, sống chết không buông ta, đêm qua ta đến tìm ngài rồi đó! Ngài thật sự định nạp Trắc phi hả? Tháng trước Trường Ninh muội muội mới gặp nạn bất ngờ, là ngài nhất định tự mình xuống nước tìm người, đến phò mã cũng cản không được, chàng mới buông tay chậm chút ngài đã trở mặt đạp một cước mạnh, về nhà trước ngực bầm đen một khoảng! Ta còn chưa đánh chàng vậy nha! Ta còn cho là ngài thật sự có mấy phần coi trọng em ấy. Giờ mới quay đầu ngài đã muốn nạp Trắc phi? Ta thật không hiểu ngài.”

Công chúa như pháo nổ, lốp bốp nói một tràng.

Thúc Thận Huy bị nàng ta làm cho càng thêm đau đầu, cười khổ, thuận miệng nói, “Tỷ, chị thấy ta còn đối phó được với cô gái khác à?”

Đến lúc này công chúa mới nhìn kỹ y một chút, thấy vẻ mặt y tái xanh nhợt nhạt, quả nhiên như không đủ tinh khí, không như ngày xưa, lập tức quan tâm, “Tam Lang sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?”

Thúc Thận Huy tỉnh hẳn, lập tức cười nói không sao, “Chỉ là đêm qua thiếu ngủ.”, nói xong, vẻ mặt cũng thành nghiêm túc.

Công chúa biết y xưa nay chuyện hôm nay không để ngày mai, đau lòng khuyên đôi câu, lại giở lại chuyện vừa rồi, “Lúc đệ cưới Trường Ninh muội muội, ta biết đệ là vì tính toán cho triều đình. Giờ đừng nói là đệ cũng vì triều đình nha?”

Thúc Thận Huy nghiêm mặt nói, “Tỷ hiểu lầm rồi. Không có chuyện đó. Sở dĩ đêm trước không cự tuyệt ngay tại chỗ, là vì chưa thích hợp. Hách vương tìm tới Đại Ngụy ta, dĩ nhiên là phải giữ mấy phần thể diện, nhưng cũng không tới mức cần ta và ông ấy thông gia. Hôm nay Hiền vương dẫn Hách Vương du ngoạn khắp nơi, tìm được cơ hội phù hợp, sẽ thay ta từ chối.”

Đến đây Vĩnh Thái công chúa mới thở phào nhẹ nhõm, mặt tươi cười, “Vậy tốt rồi! Mới đầu ta bị dọa một lúc, đêm qua ta ngủ chả ngon giấc. Sáng nay vốn định đi tìm em Trường Ninh trước, sợ em ấy khổ tâm mới tìm đến chỗ cậu. Tam Lang ta cho cậu biết, trên đời hiếm có cô gái nào thật sự rộng lượng không màng chuyện chồng mình chung giường chung gối với những phụ nữ khác. Cậu cứ nghĩ chút thì tự hiểu. Cậu sẽ cho phép em Trường Ninh lén lút qua lại với người khác sao? Tuy em ấy là tướng quân, hiên ngang không giống người thường, nhưng em ấy cũng là phận gái. Nếu cậu thật sự nạp Trắc Phi, chị không tin em ấy sẽ hoàn toàn không để ý, trừ phi em ấy không có ý định cùng cậu đi một quãng đời dài lâu. Phàm là có một tí để bụng, cũng sẽ không vui khi người khác vào trong nhà!”

Công chúa nói thế, trái lại làm Thúc Thận Huy nhớ đến vẻ vô tri vô giác của nàng ấy, không chỉ vậy, hôm qua còn cùng Vương nữ kia chị em vừa lứa, cuối cùng, lại vì thái độ của mình không hay mà trách mình dọa người nữa?

Trước khi cưới nàng ấy, dĩ nhiên là y có tính toán khác, nhưng cũng đã thật sự chuẩn bị chung sống cả đời với nàng ấy.

Chỉ có nàng, bây giờ mới thấy thấu. Nàng ấy chẳng định vợ chồng dài lâu.

Y bỗng có một cảm giác trái lại mình bị nàng ấy lợi dụng.

Trong lòng như có một thứ cây âm thầm bò tràn khắp, dần dần xuất thần.

“Đúng rồi, vậy đệ có nói với em ấy đệ không có ý định nạp Trắc phi chưa?” Bên tai lại vọng tới tiếng công chúa quan tâm hỏi.

Y thuận miệng ờ đáp.

Nói thì thế nào, không nói thì thế nào. Nàng để ý chăng?

Chắc cùng lắm là chờ đến tương lai Bắc phạt thành công, y hết chỗ có thể lợi dụng, nàng sẽ trở mặt không quen không biết, vứt bỏ y, thỏa thích vui sướng cùng kẻ khác.

Thảo nào, đầu tiên là Ôn Loan, giờ là Vương nữ, nàng đều cái kiểu ước gì mình lấy luôn đi.

Cô con gái Khương gia vốn không quen biết với y hẳn sẽ thành toàn y, hay là bảo vậy thì nàng ta mới như ý?

Lòng y càng thêm muộn phiền, đầu cũng đau nhức kinh khủng. Trong đầu giống như vốn chỉ bị một sợi dây kéo căng, giờ như xách chùy mà gõ, gân trán giật đùng đùng.

“Tam Lang! Cậu sao thế hử? Thật sự thấy không thoải mái chỗ nào? Ta đi gọi thái y xem một chút nhé?”

Rốt cuộc Công chúa cảm giác được dáng vẻ y bần thần, không yên lòng, bước tới, đưa tay định sờ trán y. Thúc Thận Huy nghiêng người tránh, lại nhoẻn cười: “Chắc thật tình là không sao. Chỉ là sắp nam tuần, rất nhiều việc trên bàn cần xử lý gấp, ta mới đang suy nghĩ.”

Công chúa liếc mớ tấu chương và quyển án chất đống trên bàn y, “Thôi thôi, hai đứa em không sao là được rồi. Có điều cậu cũng đừng chỉ lo chuyện trên triều mà lạnh nhạt em ấy. Trường Ninh muội muội không thích nói nhiều, nhưng ta thấy em ấy là người mềm lòng. Cậu đối xử em ấy tốt, em ấy cũng sẽ đối đãi tốt lại. Nếu thật sự là cậu không rảnh, vậy thì nhớ nói thêm mấy lời hay, dỗ em ấy vui. Chẳng có cô gái nào không thích nghe lời ngọt cả.”

Thúc Thận Huy thuận miệng ừ đáp. Công chúa thấy dáng vẻ y không yên, biết còn bận rộn, đã lo lắng không không một trận, hết chuyện rồi, bèn cáo lui.

Thúc Thận Huy đứng dậy đưa nàng ta ra Văn Lâm các, đứng trên bậc thềm chờ bóng nàng xa dần mới xoay người đi vào.

Thoắt đã hết hai hôm, ngày mai là ngày thi xuân. Nhiếp Chính Vương thật sự rất bận, bị việc cuốn lấy, hai ngày liên tiếp không về Vương phủ.

Lại đến hoàng hôn, Văn Lâm các chong đèn sáng trưng, một sợi thuốc sắc bay ra.

Chờ thuốc uống xong, lão thái giám sai tiểu hầu coi lò, mình rón rén bước vào.

Nhiếp Chính Vương mặc y phục thường ngày, ngồi bên bàn, tay cầm tấu chương, đọc nhanh.

“Điện hạ, Trương Bảo tới, hỏi điện hạ đêm nay không về à?” Lão thái giám nhẹ nói.

Thoạt đầu y không đáp, chốc lát, hỏi: “Ai sai cậu ta tới?”

“Bảo là Già Trang.”

“Bảo ta bận lắm, không về. Sáng mai sẽ đón nàng vào cung.” Y thản nhiên nói.

Lão thái giám vâng đáp, sắp ra, ngó bóng người trước mặt, chần chừ một lúc lại nói: “Điện hạ, chi bằng lão nô tiện thể nói Trương Bảo, để cậu ấy về báo lại Già Trang một câu, rằng đêm hôm trước điện hạ mắc mưa, người hơi khó chịu, lười động nên mới không về. Miễn Già Trang nhớ nhung vô chừng?”

Nhiếp Chính Vương thoảng như không nghe thấy, không nói gì, tiếp tục cúi đầu lật tấu chương trong tay.

Lão thái giám đợi thêm một lát, khom người, lui ra.

“Cha, đêm nay điện hạ sẽ về ạ?” Trương Bảo hỏi.

“Ngươi về bảo Già Trang, đêm hôm trước điện hạ mắc mưa, hơi sốt, tối nay không về, đỡ ra gió. Sáng mai ngài sẽ về đón Vương phi.”

Trương Bảo dạ một tiếng, vội vội vàng vàng xuất cung chạy về Vương phủ, một hơi chạy vào, tìm tới Trang thị đang đợi mình, thở gấp nói, “Già Trang! Không xong rồi! Điện hạ mắc mưa to, sốt cao rồi! Tôi sang bên ấy, nghe đầy mùi thuốc đắng! Cũng không biết ngài sao rồi, e là muốn xỉu, còn nói sớm mai phải đích thân về đón Vương phi đấy!”

Đêm trước trong phòng vợ chồng Nhiếp Chính Vương phát ra tiếng động lạ, như là có lực mạnh đụng đổ đồ, Trang thị nghe rất rõ, rồi Vương phi đáp không sao, tiếp đó, Nhiếp Chính Vương đi luôn, có vẻ không thích. Hai hôm nay ngài không về. Trang thị thực sự không yên lòng, lại không tiện đề cập trước mặt Vương phi, nên tối nay lặng lẽ bảo Trương Bảo đến hỏi một tiếng. Nghe vậy giật mình, càng thêm lo lắng, vội vàng chạy vao tẩm đường Phồn chỉ viện.

Khương Hàm Nguyên dẫn theo mấy thị nữ, đang thu dọn hành trang.

Đợi cuộc thi Xuân sáu quân ngày mai kết thúc, đoàn người Hách Vương cũng sắp rời Trường An quay về Tám bộ. Ngay sau đó chính là nam tuần Thúc Thận Huy đã nói.

Hôm ấy tiểu cô nương bị y hù sợ, hai ngày qua không đến tìm cô nữa. Không có gì làm, cô bèn muốn dọn dẹp đồ đạc trước khi đêm về.

Đồ của cô đem theo cũng không nhiều.

Trước đây kết hôn đột ngột, trong lúc gấp gáp Khương Tổ Vọng không hề kịp chuẩn bị, đành đưa đồ cưới cho con gái có hạn, trong phủ ban cho hơn phân nửa. Vốn không phải của cô, thế thì vật về nguyên chủ. Thứ cô cần mang đi, chủ yếu là các món đồ người nhà các binh sĩ gửi gắm, và…

Cô giở đáy hòm, tìm đến một thanh đoản đao. Vỏ đao khảm bảo thạch cổ xưa sáng loáng, bên trong còn phát ánh chói mắt.

Cô chăm chú nhìn một lát, đưa tay, lần đầu tiên thăm dò cầm lên cây bảo đao dùng làm sính lễ tặng mình. Trên tay chìm xuống, một tay cô cầm vỏ đao, tay kia nắm chặt chuôi đao, chậm rãi, từng tấc từng tấc một rút đao khỏi vỏ, thân đao sắc bén, ánh sắc trắng lóa lạnh thấu xương. Rút ra một nửa, cô nghe sau lưng có tiếng gọi mình, là Trang thị đến.

Soạt, cô tra đao vào vỏ, thả lại đáy hòm.

Thứ này cũng không thuộc về cô. Không thể mang đi.

Cô xoay người, thấy Trang thị vội vàng đến gần, vẻ mặt lo lắng nói: “Vương phi, Trương Bảo vừa mới đi Văn Lâm các một chuyến, mới biết đêm kia điện hạ mắc mưa, sốt rất cao. Tính ngài Vương phi cũng biết rồi, già chỉ sợ ngài chỉ lo làm việc! Già vào cung không tiện, khẩn mong Vương phi qua đấy xem sao, bảo ngài dù có thế nào cũng phải dưỡng bệnh cho tốt, tuyệt đối không được gắng gượng!”

“Tôi đáng trách! Đêm đó điện hạ đi không bao lâu, trời có sấm sét mưa to, tôi rõ ràng có nghĩ điện hạ không mang đồ che mưa, nhưng cũng không đuổi the đưa. Mưa xuân lạnh rất dễ bệnh, là tôi sơ suất…”

Khương Hàm Nguyên cũng ngạc nhiên.

Nói thật, mấy thứ như mắc mưa, với cô mà nói, thật sự như cơm bữa, tuyệt chẳng mắc bệnh.

Nhưng nếu đổi lại là y…

Kiểu người lớn lên giữa cẩm y ngọc thực, thì khó nói. Thấy Trang thị đầytự trách, khóe mắt muốn đỏ, bèn an ủi: “Già đừng tự trách nữa. Để ta vào cung xem sao. Nhắc điện hạ cần nghỉ ngơi thật tốt, mai ngài còn có việc.”

Trang thị luôn miệng tạ ơn, quệt khóe mắt rồi nói, “Để tôi mau mau đi chuẩn bị hộp cơm, phiền Vương phi mang theo, xem điện hạ ăn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Nói xong xoay người vội đi.

Khương Hàm Nguyên thay đồ xong chỉ chờ chốc lát Trang thị đã đưa hộp cơm đến. Nói là chuẩn bị vội vàng, trừ mấy món điểm tâm nhỏ và món ăn kèm, thì cũng chỉ mỗi một chung cháo uyên ương, theo khẩu vị thích ngọt của y, thêm nhẹ hai thìa mật ong.

Khương Hàm Nguyên nhận lấy, theo Trương Bảo và thị vệ Vương phủ hộ tống đi Hoàng cung. Cũng vào từ cửa phụ thẳng đến Văn Lâm các.

Đây là lần đầu cô đến nơi y thường đi nhất. Vào thành cung của Hoàng cung, xung quanh các nơi của triều đình còn có Trung Thư tỉnh, Môn hạ tỉnh, và chỗ chờ của Chế viện và Sử quán, là chỗ làm việc thường ngày của bá quan. Một tiểu hầu vào thông báo, rất nhanh, Khương Hàm Nguyên nhìn thấy Lý Tường Xuân mau mắn chạy ra, khom người chào mình rồi dẫn vào, thẳng đến nội thất.

“Điện hạ đang ở trong này.” Lão thái giám mở ra cánh cửa giúp cô.

Chính giữa căn phòng vuông vức đặt một chiếc giường. Đúng là chỗ đặt lưng, chỗ không lớn. Ánh nến đương sáng sủa, cô thấy y mặc thường phục, nghiêng người dựa vào giường, xem tấu chương trong tay. Trên chiếc bàn con cạnh giường còn một chồng quyển gấp, bút mực đầy đủ, ắt là làm việc tại giường rồi.

“Điện hạ, Vương phi tới.” Lão thái giám nói.

Vẻ mặt y như thường, liếc cô một cái, lập tức thu mắt, miệng nói, “Không phải đã nói, sáng mai sẽ về đón nàng à, đến đây làm gì.” Giọng hơi khàn đục, nói xong, tiếp tục xem tấu chương.

Khương Hàm Nguyên buông hộp cơm, quay sang hỏi Lý Tường Xuân, “Lý công công, điện hạ như thế mấy ngày rồi?”

“Đêm kia bị ướt sũng mưa, hôm qua hành sốt, điện hạ không cho ai biết, đến hôm nay mới gọi Thái y đến, vừa uống thuốc.”

“Sổ sách trong tay Nhiếp Chính Vương, chậm một hai hôm, triều đình có loạn không?”

Lý Tường Xuân khẽ giật mình, ngó sắc mặt Nhiếp Chính Vương, chần chừ, “Bẩm Vương phi… Lão nô không biết… nhưng hẳn là…” Lão thái giám ngừng lại.

Khương Hàm Nguyên nhẹ gật, “Sẽ không đâu nhỉ.” Bước lên, rút sổ con trong tay Thúc Thận Huy đang xem, dọn sạch luôn mớ trên giường, nói: “Lý công công, đem ra cả đi.”

Lão thái giám lại nhìn Nhiếp Chính Vương. Y cũng chẳng lên tiếng ngăn cản, chỉ chậm rãi tựa đầu vào đầu giường, sắc mặt hơi chùng xuống. Ông vội thưa vâng, gọi Trương Bảo theo lời Vương phi, cầm hết ra ngoài.

Chờ tấu chương được cầm đi hết, Khương Hàm Nguyên hỏi lão thái giám: “Điện hạ ăn tối chưa?”

“Uống thuốc xong ăn không trôi, chỉ nuốt mấy miếng.”

“Nhưng mà, hôm qua đến giờ, khẩu vị không tốt nên tổng cộng chẳng ăn được mấy.” Lão thái giám lại bồi thêm một câu.

Khương Hàm Nguyên mở hộp cơm, lấy từng món ra, bày lên chiếc bàn vừa dọn sạch, mở lớp gấm giữ ấm, xong so đũa, hai tay dâng lên: “Điện hạ ăn đi. Là Già Trang chuẩn bị cho ngài, bảo đã dựa theo khẩu vị của ngài mà làm, vẫn còn ấm. Nếu không thấy ngon miệng thì cũng nên ăn vài miếng.”

Y không nói gì, vẫn trầm mặt, không nhận.

Khương Hàm Nguyên chờ một lát, đã dùng hết kiên nhẫn, hơi nhíu mày: “Thì ra đêm nay điện hạ vội vã gọi ta đến, là để ta nhìn ngài đang bệnh làm việc thế nào hả?”

“Sao hả, là nàng thấy vài hôm nữa có thể xuất kinh, nên càng lúc càng càn rỡ à?” Y như tằng hắng, giọng lạnh lẽo, nhẹ nhàng quát.

Kỳ lạ là, giọng nghe như không phải thật sự nổi giận.

Trương Bảo chưa gặp cảnh tượng thế bao giờ, vừa kinh ngạc khi Vương phi mạnh mẽ thu tấu chương xong, giờ đứng sau lưng Lý Tường Xuân, hơi rớt mồm.

Lý Tường Xuân im ắng lui ra, liếc mắt với cậu ra hiệu. Trương Bảo hoàn hồn, cũng líu ríu ra theo. Lão thái giám nhẹ nhàng thả rèm, cho đám người chờ bên ngoài tản hết. Đêm nay Nhiếp Chính Vương làm việc, dừng ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play