Ta rất thích

Thúc Thận Huy đội trời canh năm vẫn còn tối thui rời Vương phủ, Khương Hàm Nguyên như mấy hôm trước tự đi võ đài. Thống lĩnh hộ vệ Vương Nhân đã dẫn theo thủ hạ có mặt, một là tảo thao, hai là luyện cùng. Song sáng nay chẳng biết vì sao, Vương phi không cần, Vương Nhân liền dẫn người tự thao luyện, Vương phi một mình ở sân tập bắn bắn tên. Ánh ban mai dần rõ, đám người thao luyện xong, nhưng Vương phi còn chưa đi, bèn tìm qua, thấy cô cầm trường côn trong tay tập côn pháp, đang đập mạnh một côn, “rắc” một tiếng, trường côn bằng gỗ trong tay cô đứt gãy, một viên đá trên mặt đất nhận lực cũng nứt mấy đường theo.

Đám người thấy không khỏi âm thầm tắc lưỡi, nín thở nén khí, trong giây lát không dám lên tiếng.

Khương Hàm Nguyên cầm trường côn gãy nứt, dừng lại thở dốc một lát, quay lại, thấy mọi người xa xa đang xem, ném côn gãy, lau mồ hôi, đi qua, giải tán mọi người, không cần ở đây.

Vương Nhân và bọn thị vệ đi khỏi, cô một mình ngồi trong giáo trường trống trải một lát.

Mặt trời mới từ từ mọc, tiếng thở dốc và nhịp tim cô, cũng hoàn toàn ổn định. Cúi đầu xoè tay, nhìn vào lòng bàn tay, đứng dậy, quay về Phồn Chỉ viện.

Ban nãy lần cuối dùng lực quá độ, gãy nứt trường côn, phản lực cũng đả thương mình, vết thương vốn đã khép mặt trong lòng bàn tay lại vỡ toang, rịn ra máu.

Cô vào phòng, tự lấy vải thuốc lau rửa, Trang thị vừa dịp đi đến, nhìn thấy, phát kinh hãi, chạy lên chụp tay cô xem xét, “Vương phi, tay ngài sao thế?”

Khương Hàm Nguyên né tránh, thả tay xuống cười nói, “Không sao. Vừa rồi lau rửa không cẩn thận, sẽ ổn nhanh thôi.”

Trang thị thở dài: “Vương phi cẩn thận chút, Già thấy còn muốn đau! Vương phi thật chẳng thương tiếc da thịt mình mấy.” Nói xong đưa mắt nhìn vết thương trên trán cô. Dạo này ngày ngày tự bà coi chừng, sớm tối đều xoa thuốc lên vết thương, Ngọc hồn cao của Thái y viện coi như có chút công hiệu, xem ra vết thương đã thuyên giảm không ít, mấy ngày nữa, chắc hẳn sẽ nhìn không ra.

“Già có việc gì ạ?” Khương Hàm Nguyên hỏi bà.

“Vừa rồi có người trong cung tới, nói Đôn Ý Thái phi muốn nói chuyện một lát với ngài. Bảo nếu hôm nay Vương phi rảnh rỗi, thì vào cung một chuyến. Xe đón đang ở bên ngoài.”

Trang thị nói xong, nhìn sắc mặt cô, “Nếu Vương phi không tiện, để Già sai người đi báo Nhiếp Chính Vương một tiếng?”

Tính Vương phi khác người, nếu ngài ấy không tình nguyện, dĩ nhiên dựa theo tâm ý ngài vẫn hơn. Cho nên Trang thị bồi thêm một câu.

“Điện hạ bận rộn, không cần phiền ngài ấy. Việc nhỏ thôi, ta đi là được.” Khương Hàm Nguyên đáp.

Cô tắm rửa chải đầu thay y phục, vào cung, được người hầu chờ ở cửa cung dẫn vào nội cung Đôn Ý. Bên cạnh Thái phi Lan Thái hậu đang ngồi, gặp lễ, Thái phi vội gọi người kê ghế cho Khương Hàm Nguyên ngồi bên cạnh mình.

Lan Thái hậu vẫn hoa phục nghiêm trang, mắt đánh giá Khương Hàm Nguyên. Tóc cô chải thành một búi tóc tròn, bên tóc mai cài mấy nha sơ, như trăng phá mây đen, váy áo màu xanh, áo xanh váy hồng nhạt, xuân sam ôm người, từ đầu đến chân đều rất đơn giản.

Thái hậu quay sang Thái phi, cười khen, “Thái phi ngài xem, dung mạo khí độ này của Vương phi, chỉ cần cài mấy đóa nha sơ, cũng đã áp đảo người. Chắc cô ấy chưa biết, lần trước sau buổi thọ yến của Hiền vương Lão Vương phi, quý nữ toàn thành bây giờ đều chải búi tóc mẫu đơn, làm mấy bà già hoảng hốt còn tưởng đã quay về thời Thánh Võ Hoàng đế. Còn đám trẻ thích chưng diện, cô nào không điểm mai ngấn chu sa lên giữa trán chứ, rồi bỏ tâm trí nghĩ tinh xảo hơn, biến thành hoa khắc bằng vàng, son nhuộm tím đều, thật sự là đẹp mắt. Nếu không phải ta quá lớn tuổi, ta cũng không kìm được muốn ăn mặc như thế một bận. Vẫn cứ hồn nhiên không phát hiện, cũng chỉ có nữ tướng quân!”

Thái phi cũng cười nhìn Khương Hàm Nguyên, lo lắng hỏi thương thế cô trước đây sao rồi, nghe cô nói đã khỏi, gật đầu: “Cô vô sự thì tốt rồi. Lần trước nghe nói cô xảy ra chuyện, lão thân cực kỳ lo lắng. Nếu không phải ngại cung thành cản trở, lúc ấy Thái hậu cũng muốn tự mình đi thăm viếng cô. Về sau nếu là không có việc gì, nhớ vào cung nhiều một chút, chớ để một bức cung thành, cản trở tình cảm Thiên gia.”

Khương Hàm Nguyên cảm tạ. Hàn huyên xong, Lan Thái hậu cũng cho tả hữu lui, nhìn Thái phi. Thái phi chần chừ một lúc, “Đêm qua chuyện trong cung Vạn Tượng, chắc cô đã biết nhỉ?”

Khương Hàm Nguyên nói: “Đã biết.”

Thái phi nhẹ thở dài, không nói. Lan Thái hậu nói, “Vương phi có biết Nhiếp Chính Vương định đoạt thế nào không?”

Khương Hàm Nguyên nói: “Không biết. Điện hạ chưa nói với tôi.”

Mặt Lan Thái hậu thoảng lộ ra mấy phần đồng tình, lại đưa mắt sang Thái phi.

Thái phi mở miệng nói: “Hôm nay lão thân cho gọi cô, chính là vì việc này. Thứ nhất, nghe nói Hách Vương đầy thành ý, e là việc này không dễ chối từ. Thứ hai, nếu hôn sự thành, đối với Đại Ngụy ta cũng rất có lợi. Hẳn là Nhiếp Chính Vương đang khó xử. Phải biết là, nếu ngài ấy nhận lời, đó cũng là một lòng vì nước, không phải nửa phần có ý bất kính với cô. Cô cần phải thông cảm, càng không được khổ sở tổn thương cơ thể. Cô mới là Vương phi độc nhất mà ngài đón qua cổng chính Vương phủ, còn lại bất cứ ai, nhiều đến đâu, nào có thể tranh nhau phát sáng với cô?”

Thái phi phen này ra lời, đầy tha thiết, thực xuất phát từ đáy lòng.

Lan Thái hậu cũng thở dài, “Tiên đế phải đi trước, bệ hạ lại không gánh nổi chức trách lớn, thiên hạ Đại Ngụy này, hiện giờ gánh trên người Nhiếp Chính Vương. Ngài tất nhiên phải làm rất nhiều việc thân bất do kỷ. Nhưng mà, ngài ấy đối tốt với cô, ai nấy đều biết. Đấy cứ xem việc cô xảy ra chuyện trong Cấm uyển lần trước, vì tìm cô, ngài bỏ hết mọi việc tự thân dẫn người vào Cấm uyển. Tiểu thúc này của ta, chưa từng vì người ngoài mà thất thố vậy. Nếu giờ vì chuyện này mà cuối cùng ngài ấy làm cô thiệt thòi, cũng hoàn toàn là kế sách vì Đại Ngụy triều, vì bệ hạ mà liên lụy, ta tình nguyện xin cô thứ tội…” Nói xong, thực sự đứng dậy định bái Khương Hàm Nguyên.

Bà vừa ra vẻ định bái, Khương Hàm Nguyên đã vững vàng đỡ bà, nói: “Không dám.” Lập tức buông ra, thi lễ với Thái phi: “Đa tạ tôn trưởng yêu mến, nếu không có việc khác, thiếp xin cáo lui.”

Thái phi giữ cô dùng cơm, Khương Hàm Nguyên từ chối nhã nhặn, Thái phi giữ không được, đành cho người đưa ra cung. Người vừa đi, Lan Thái hậu nói: “Thái phi, cô ta kiệm lời ít nói, không nhiều thêm một câu. Ta thực sự có phần không chắc chắn. Ngài xem phải chăng cô ta đã nghe rõ ý rồi?”

Trận tự thoại sáng nay thật ra là do Lan Thái hậu thúc đẩy. Chuyện trong cung Vạn Tượng đêm qua, bà đã biết trước tiên. Tính kế vì triều đình, cũng là vì tâm tư tế nhị nào đó giấu giếm không để ai biết, bà ngầm trông mong được chuyện. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại lo Nhiếp Chính Vương vì e dè Khương Hàm Nguyên, nhỡ đâu chuyện không thành, thế là tìm đến trước mặt Thái phi trong đêm, chỉ nói Nhiếp Chính Vương tất nhiên bằng lòng tiếp nhận, thật sự là bởi vì nếu hôn sự mà thành, đối với Đại Ngụy chỉ trăm lợi mà không có hại. Có điều, hẳn ngài ấy đang e dè vị Vương phi mới cưới không lâu.

Thái phi ở sâu trong cung, mặc kệ sự đời, ngày thường không có chuyện gì chỉ ngủ gà gật, nghe lọt tai, sáng nay gọi người đến, vừa an ủi vừa có chút ý tứ bảo cô thành toàn.

Thái phi nhíu mày: “Cũng là cái duyên trong mắt, thật ra ta rất thích cô gái họ Khương này. Nếu không phải vì triều đình, ta cũng chẳng nhảy ra quản mấy việc này làm gì. Nếu người không thông minh, chỉ dựa vào vũ lực, cô cho rằng có thể làm được tướng quân ư? Huống chi còn là phận gái! Thôi, lời đã nói xong, chuyện khác, không phải do ta với cô!”

Lan Thái hậu bận rộn xưng phải. Lại nói: “Chuyện đêm qua tự dưng khiến ta nghĩ đến bệ hạ. Ngài đã tròn mười bốn, hẳn cũng nên chọn người làm hoàng hậu cho ngài, như thế, thứ nhất có lợi cho quốc thể, thứ hai, bệ hạ có thể biết tuổi đã trưởng thành, làm việc không thể vượt quy củ. Nhân đây ta xin thỉnh giáo Thái phi, Thái phi có ai vừa ý chăng?”

Thái phi nhắm mắt mãi lâu, nói: “Người ta rất vừa ý ư? Chính cô tự chọn là được. Lấy xuất thân và tính tình làm trọng, còn về phần tài mạo các thứ, có thì tốt, nếu không có, cũng không cần cưỡng cầu.”

Lan Thái hậu nheo mắt nhìn Thái phi cười nói, “Lời Thái phi chính hợp ý ta. Vậy ta về chọn ra danh sách.”

Bà lựa lúc Đôn Ý Thái phi không quản, cộng thêm tuổi già có chút hồ đồ, ngày thường quen dùng lời hay dỗ ngọt bà, giờ mục đích đã đạt, Thái phi cũng lộ vẻ mệt mỏi, bèn hầu bên một lát rồi lui ra ngoài, trở lại cung mình.

Lúc Khương Hàm Nguyên vào cung là từ cửa phía Tây như thường lệ, ra cung, dĩ nhiên cũng theo đó. Từ cung Đôn Ý đi ra, qua khỏi Tử Cục môn ở nội cung, theo cung nhân dẫn đường dọc theo bên phải tường cung mà đi, đang đi, bỗng thấy bóng long bào phía trước.

Đúng là Thiếu đế, một thân một mình, đứng ở hành lang dưới tường hoàng cung.

Cung nhân tự dưng thấy Thiếu đế xuất hiện, cuống quýt lùi một bên, quỳ xuống lễ bái. Thúc Tiển cho người lùi ra cả, mắt nhìn Khương Hàm Nguyên, chần chừ một lúc, cuối cùng tự cất bước đi tới, “Không phải hành lễ.”

Cậu liếc cô từ đầu đến chân, “Lần trước thím xảy ra chuyện, chỗ bị thương thế nào rồi?”

Khương Hàm Nguyên vẫn giữ lễ, đứng thẳng nói: “Đã khỏi hẳn. Tạ ơn bệ hạ nhớ hỏi thăm.”

Thiếu niên liền lặng thinh. Khương Hàm Nguyên chờ giây lát, đang định cáo lui tiếp tục xuất cung, chợt nghe cậu mở miệng: “Chuyện trong vườn mai bữa trước, ta còn thiếu thím một lần xin thứ tội. Ta đã đồng ý với Tam hoàng thúc. Xin thứ lỗi. Là lỗi của ta!”

Cậu nói vừa nhanh vừa vội, nói xong, mắt dán lên con đường hành lang bằng gạch đá dưới chân mình, người không nhúc nhích.

Khương Hàm Nguyên nao nao. Việc ấy cô đã ném ra sau đầu từ lâu, nào ngờ ngài ta vẫn nhớ.

Hẳn lúc này tảo triều đã kết thúc, song hôm nay vẫn phải tiến hành gặp mặt Đại Hách vương bàn quốc sự, cậu ta là Hoàng đế, lúc này hẳn không rảnh. Nhìn bộ dáng cậu ta, hình như cố ý chờ ở đây. Lẽ nào cậu ta biết mình vào cung, lại tranh thủ chạy tới?

Khương Hàm Nguyên không muốn chậm trễ cậu ta nhiều. Hơn nữa cũng đã nhìn ra, dù rằng Thiếu đế tìm đến xin tội, nhưng vẫn có vẻ không muốn bị mất mặt. Lập tức nói: “Nếu bệ hạ còn có việc, vậy thì mời đi, thần cũng muốn xuất cung.”

Giọng điệu cô ôn hòa. Đây cũng là lời trong lòng. Vở kịch hoang đường như vô lại thế kia, cũng đã qua rồi, cô nào so đo chi.

Thúc Tiển vâng đáp, vẫn dán mắt xuống đất, cất bước đi tới trước mặt cô. Khương Hàm Nguyên tiếp tục đi tới. Đi mấy bước, chợt nghe tiếng thiếu niên sau lưng: “Nếu Tam hoàng thúc nạp Trắc Phi, thím thật sự đồng ý?”

Khương Hàm Nguyên không khỏi khẽ giật mình.

Thúc Tiển như cuối cùng đã hạ quyết tâm, bỗng bước nhanh quay lại trước mặt cô, thấp giọng nói: người do Mẫu hậu sắp đặt trong cung của ta, đã bị ta bắt, mới dọa một chút đã nghe lời ta. Đêm qua có báo cho ta, Mẫu hậu đi tìm Thái phi, hôm nay muốn triệu thím vào cung. Nên ta mới tìm cớ ra ngoài, ta ở ngay ngoài điện của Thái phi, lời các người nói, ta đều nghe được —

Cậu nhìn Khương Hàm Nguyên, “Tam hoàng thúc đến cùng nghĩ thế nào, ta cũng không rõ. Có điều, ngài ấy thật sự một lòng vì triều đình, cũng là vì tốt cho ta, chuyện này ta biết. Trước đây ngài đã có thể cưới thím, giờ nếu chối không được, nói không chừng sẽ thật sự phải cưới minh châu của tuyết nguyên gì đó. Coi như là đền bù lại lần trước ta bất kính với thím đi. Nếu trong lòng thím không muốn, không cần nghe Thái phi. Ta có thể giúp thím.”

Thiếu niên nói xong, hơi ưỡn ngực, “Dù có thế nào, ta cũng là Hoàng đế!”

Cậu đang ở thời kỳ vỡ giọng, bỗng cao âm lượng, cuống họng hơi rè rè, lọt vào tai nghe hơi buồn cười. Nhưng biểu cảm cậu lại rất nghiêm túc, mặt hơi ngẩng, giữa mày mang theo mấy phần kiêu ngạo.

Khương Hàm Nguyên sửng sốt không thôi, tuyệt đối không nghĩ tới vị Hoàng đế thiếu niên này sẽ nói thế với mình. Cô lấy lại tinh thần, “Đa tạ bệ hạ. Nhưng — “

“Ta thật không sao! Việc này không cần bệ hạ nhúng tay. Nhiếp Chính Vương làm việc, tự có suy tính của ngài ấy. Ta không sao cả!” Cô dùng giọng khẳng định nói.

Thúc Tiển nghe xong, dừng mắt trên mặt cô, nhìn lom lom. Khương Hàm Nguyên cảm thấy hình như cậu ta đang tìm tòi nghiên cứu mình, lùi lại một bước.

“Bệ hạ có việc mời đi. Ta cũng cáo lui.”

Cô khom người với thiếu niên trước mặt, lập tức cất bước, song lại nghe cậu nói, “Ta biết thím đang ra vẻ rộng lượng! Từ nhỏ đến lớn, phụ nữ ta gặp nhiều rồi, khắp cả một cung, có ai không muốn tranh sủng chứ! Mấy người không tranh, chẳng qua là tranh không nổi thôi. Thím dĩ nhiên rất khác phụ nữ bình thường, song nếu thím muốn thâu tóm lấy trái tim của Tam hoàng thúc ta, cứ thế này, là không được! Thím cần thay đổi một chút.”

“Ta không ngại nói thẳng với thím, đàn ông trên đời ấy, tất cả đều thích các cô gái dịu dàng biết điều, chứ không thích giống như thím!”

Khương Hàm Nguyên từ sửng sốt không thôi đến kịp định thần lại, mới gặp mặt, Thiếu đế ra vẻ trịnh trọng, cuối cùng lại bày ra vẻ ông cụ non ân cần dạy bảo mình, thực sự không kìm được, xùy một tiếng, bật cười.

Thúc Tiển lần đầu thấy cô cười, ánh mắt nước ngọt như suối, ngây ra, lập tức tai phát nóng, mặt đỏ lên, cố gắng trấn định lại, dùng giọng điệu nghiêm túc nhất mà cậu học được nói: “Đây là ta có ý nhắc nhở! Thím nghe hay không là do thím! Coi như là ta đền bù chút ít cho lần trước mạo phạm nhé”

“Ta còn có việc, đi trước!” Nói xong bỏ lại Khương Hàm Nguyên, nhanh chân bước.

Lần trước cậu ta bảo sẽ đi xin lỗi, Tam hoàng thúc lại nói không cần. Lời đã nói, nếu không làm, chả nhẽ không phải đám chuột nhắt sao, khổ sở vì mãi có cơ hội. Mấy hôm trước lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn ở Cấm Uyển, dĩ nhiên cậu đã biết chân tướng, bị chấn động mạnh, đêm qua biết sáng nay cô vào cung, thừa dịp giữa buổi, kêu mót quá thay đồ thoát thân ra, rốt cuộc chặn người xin lỗi, xem như xong một tâm sự.

Khương Hàm Nguyên nhìn xem bóng Thiếu đế vội vàng rời đi, biến mất chỗ cuối hành lang thành cung, lắc đầu, quay người xuất cung, quay về Vương phủ, mới vừa đi vào, nhận được một tin cực kỳ bất ngờ.

Thị nữ nói, con gái Đại Hách vương, Vương nữ Lâm Hoa tới cửa, giờ đang ở khách đường, Trang thị đang đón tiếp.

Khương Hàm Nguyên ngẩn ra, “Nàng ấy đến tìm Nhiếp Chính Vương? Không bảo người không có ở đây à?”

Tám bộ Đại Hách thuộc tái ngoại đông bắc, ít bị lễ giáo trói buộc, con gái không bị cản trở, vốn cũng là chuyện thường, cộng thêm nàng ta là Vương nữ, đã được Đại Hách vương dẫn theo đến Trường An, hẳn ngày thường được sủng ái. Nếu nàng ta có lòng với Thúc Thận Huy, biết được chuyện đêm qua, sáng nay chạy tới tìm y cũng không phải là chuyện kinh thế hãi tục gì.

Thị nữ gật đầu, rồi lắc đầu ngay: “Nói rồi ạ! Tiểu tỳ giữ cửa vốn cũng nghĩ là nàng ta tới bái phỏng điện hạ, nào ngờ nàng ta nói là đến gặp Vương phi. Nàng nói đã ngưỡng mộ danh Vương phi đã lâu, nghe nói ngài gả vào Trường An, lần này mới muốn theo đến! Già Trang khuyên nàng ấy không đi, đành phải hầu cùng chờ Vương phi về!”

Hôm nay thật sự từng chuyện lạ nối đuôi. Khương Hàm Nguyên vội bước đến Khánh Vân đường, đến nơi, thị nữ mới hô “Vương phi trở về”, đã thấy tiếng bước chân chạy chậm đến, tiếp đó, từ trong khách đường một thiếu nữ phóng ra, như tỏa sáng trước mắt.

Thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, làn da tuyết trắng, dáng thon dài, đầu đội mũ châu rực rỡ, một người váy áo rực lửa, chân mang ủng dài chạm khắc, cặp mắt sáng long lanh, mũi nhỏ xinh xắn, môi đỏ tròn vo, dung mạo cực ngọt ngào. Vừa ra tới, thấy Khương Hàm Nguyên, liền dán ánh mắt lên người cô, phát tia lấp lánh.

“Tỷ chính là nữ tướng quân Trường Ninh đại danh đỉnh đỉnh ấy ư? Em họ Tiêu, tên là Lâm Hoa! Em đã sớm nghe đại danh nữ tướng quân của chị! Chị từng lãnh binh đoạt lấy Thanh Mộc Nguyên từ trong tay người Địch! Từ nhỏ em đã muốn tập võ đánh trận giống đàn ông rồi, nhưng phụ vương không cho phép, em quấy cỡ nào cũng không được. Năm đó em nghe được tin, đã muốn có một ngày, nếu em được nhìn thấy mặt chị, thật là tốt biết mấy! Giờ em nghe nói Tướng quân thành Nhiếp Chính Vương phi Đại Ngụy, phụ vương trùng hợp cũng tới Trường An, em liền xin cha dẫn theo. Hôm nay gặp được mặt Tướng quân, em thật vui quá!”

Tiêu Lâm Hoa phóng thẳng đến bên người Khương Hàm Nguyên, đưa tay như muốn ôm cô, sắp đụng tới, dường như không dám lại khựng lại, cắn môi, tiếp tục nói, “Đêm qua em nghe nói Phụ vương hứa gả em cho Nhiếp Chính Vương làm Trắc phi, em thật vui, cả đêm ngủ không ngon. Phụ vương nói chờ nói xong chính sự, ông ấy sẽ trao đổi với Nhiếp Chính Vương về hôn kỳ. Em ước gì lập tức là tốt nhất! Thế thì em có thể mỗi ngày chung một đường với tướng quân, chị đi đâu, em đi đấy! Dẫu em không thể giúp chị đánh trận, nhưng em biết ca hát nhảy múa! Tướng quân dẫn theo em bên cạnh, chị đánh trận mệt mỏi, em ca hát cho chị nghe, múa cho chị xem, sẽ hết mệt mỏi ngay!”

Khương Hàm Nguyên cuối cùng cũng hoàn hồn từ trong kinh ngạc, nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, cặp mắt mở to chờ đợi nhìn mình, nhất thời dở khóc dở cười không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này Trang thị vội vàng đuổi tới, bảo thị nữ chăm sóc người, tự mình mời Khương Hàm Nguyên sang một bên, xin thứ tội luôn miệng, bảo rằng khuyên không đi, lại không có cách nào đuổi người, đắc tội Vương phi.

Khương Hàm Nguyên quay lại không ngừng nhìn sang phía Vương nữ Lâm Hoa, “Không sao, nàng ấy cũng chẳng có ác ý, rất hồn nhiên ngây thơ. Ta rất thích.”

Trang thị sửng sốt, cũng quay lại nhìn một cái.

Đêm qua từ miệng Trương Bảo bà nghe được chuyện phát sinh trong điện Vạn Tượng, sáng nay cảm thấy lúc Nhiếp Chính Vương rời đi có chỗ nào không đúng, chưa kịp nói không đúng chỗ nào, trong lòng đang ngầm buồn rầu, không biết chuyện sẽ đi đến đâu, nào ngờ hôm nay chính chủ tự mình tới cửa.

Cũng không biết Vương phi nghĩ thế nào, thấy dáng vẻ ngài ấy hình như thật sự yêu thích cô Vương nữ Tám bộ chẳng có nửa phần quy tắc này?

Chuyện ban ngày kết thúc. Đại Hách vương cũng xuất cung. Đêm nay có bọn Hiền vương thiết yến đãi khách, không cần Nhiếp Chính Vương tự mình dự yến mời khách.

Thúc Thận Huy ngồi một mình trong Văn Lâm các.

Hôm nay việc tiến triển thuận lợi. Đại Hách vương lập thệ tuyệt đối không phản bội Đại Ngụy trong tương lai khi Đại Ngụy xung đột với Bắc Địch. Đại Ngụy cũng đồng ý, nếu Tám bộ gặp nạn,chắc chắn Đại Ngụy sẽ xuất binh tiến hành bảo vệ.

Dẫu Đại Hách vương có thái độ tích cực, song Thúc Thận Huy từng nhận tin, nội bộ Tám bộ thật ra nhìn nhận về Đại Ngụy đúng là còn chỗ khác biệt. Chỉ vì còn e ngại uy vọng và sức mạnh của Đại Hách vương trấn áp, mới thúc đẩy chuyến đi thành Trường An này.

Đây thật ra là tất nhiên. Đại Ngụy triều chỉ có quang vinh tỏa sáng mạnh mẽ sau trận chiến với Bắc Địch, mới có thể uy gia tứ hải, bát phương giai phục.

Không có một trận thắng lợi to lớn trên chiến trường, thứ khác, tất cả đều là nói suông.

Hoàng hôn buông xuống, sắp tới giờ lên đèn, Thúc Thận Huy có thể xuất cung về Vương phủ.

Trên thực tế, y cũng cảm thấy mình cần nghỉ ngơi thật khỏe.

Liên tiếp vài đêm ngủ không ngon giấc, giờ chỉ còn lại một mình y, y cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng y chẳng muốn về.

Y vuốt vuốt khuôn mặt cứng lại vì cả một ngày, đẩy hồ sơ xếp trước mặt, đứng dậy quyết định đi ngủ trước.

Thôi, ngủ một giấc. Chuyện khác, để mai tính.

Lão thái giám đi đến, theo sau là Trương Bảo. Thúc Thận Huy dừng bước, khẽ nhíu mày: “Sao cậu lại tới đây? Không phải bảo cậu ở nhà nghe lời nàng sai bảo sao?”

Giờ y thật sự rất mệt mỏi. Người mệt mỏi, trong lòng cũng mệt, ngay cả hai chữ “Vương phi” cũng không buồn nói.

Trương Bảo khom người, nhanh bước đến trước mặt y, thấp giọngi: “Già Trang đuổi thần vào cung báo điện hạ một tiếng —— “

“Trong nhà xảy ra chuyện!”

“Chuyện gì?” Y lạnh lùng hỏi.

Lẽ nào là nghe mình nói muốn nạp Trắc phi, sáng nay nàng ta khẩu thị tâm phi, giờ thu dọn hành trang muốn về Nhạn Môn sao?

“Con gái của Đại Hách vương Tiêu Lâm Hoa đến! Vương phi với nàng ấy ở bên nhau tốt vô cùng! Lúc nô tỳ đi ra, Vương phi dẫn nàng ấy đi võ đài, đang dạy nàng ấy bắn tên!”

“Già Trang nói, Vương nữ Lâm Hoa phái người về bảo đêm nay nàng ta không về dịch quán, muốn cùng Vương phi ngủ chung một giường!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play