Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Sau khi về đến nhà, Tô Thanh Yến nhận được tin nhắn wechat của Dư Hữu Tuệ, cô lo lắng anh đánh người trong tiệc rượu, liệu có thể bị công ty sa thải hay không.

Vừa rồi Văn Thụy Lâm cũng không đề cập đến chuyện này, xem ra trước mắt chưa phải, nếu như hắn thật sự muốn làm thì vụ việc đánh nhau đó là một cái cớ không tồi, nhưng với sự hiểu biết của anh đối với Văn Thụy Lâm, hắn sẽ không làm như vậy.

Ở chung với một người năm năm, dù thế nào cũng hiểu rõ tính cách của đối phương, không thể nói là như lòng bàn tay, nhưng có thể đoán được tám chín phần trên mười phần, huống chi Văn Thụy Lâm không khó nắm bắt, ngược lại là, hỉ nộ ái ố* của hắn đều viết trên mặt.

*Hỉ nộ ái ố cùng tham, sân, si với là những khái niệm có nguồn gốc từ đạo Phật, dùng để chỉ nhưng trạng thái tâm lý, cảm xúc thường thấy của con người.

Tô Thanh Yến trả lời tin nhắn của Dư Hữu Tuệ

Tô Thanh Yến: Đừng lo lắng, tôi không sao.

Dư Hữu Tuệ: Sau khi tôi xuống xe, giám đốc Văn không chỉ trích anh chứ?

Tô Thanh Yến: Không đâu, tôi là một nhân viên tốt, hơn nữa là do đối phương nói năng không đàng hoàng trước.

Dư Hữu Tuệ: Đột nhiên giám đốc Văn trở về chung một chiếc xe với chúng ta, tôi sợ tới mức không dám nói chuyện, hơn nữa anh ấy lạnh lùng lại cao ngạo quá đi!

Tô Thanh Yến bị Dư Hữu Tuệ chọc cười, anh không nói xấu Văn Thụy Lâm trước mặt người ngoài: Giám đốc Văn biết rõ lý lẽ, nếu sa thải tôi thật, vậy tôi đây liền đến chỗ khác tốt hơn, mất đi tôi là tổn thất của công ty.

Dư Hữu Tuệ: Hahaha là mất mát của chúng ta, thấy cậu thì chúng tôi mới có năng suất làm việc, không thể từ chức được.

Hai ngày nghỉ cuối tuần, Tô Thanh Yến chưa nghĩ ra đi đâu.

Mấy năm nay đều ở bên cạnh Văn Thụy Lâm, bạn bè cũng chẳng có mấy người, sau này có thời gian cho bản thân lại không biết nên liên lạc với ai.

Cũng may anh đã quen với những ngày như vậy, có đôi khi một mình lại càng tự tại.

Tuy nhiên, luôn có một số người làm phiền bạn khi bạn thích nhất.

Buổi chiều thứ bảy anh nhận được điện thoại của người cha rẻ mạt*, bảo anh trở về nhà họ Tô một chuyến, tám phần là vì chuyện anh đánh Tô Minh Việt trong tiệc rượu đã truyền đến chỗ ông ta.

*便宜: có hai nghĩa tùy vào cách đọc, không đủ để xác định chính xác đây dùng nghĩa nào, túm lại là mình thấy hiểu hai nghĩa đều đúng, nhưng sẽ để theo "rẻ, hời". Nghĩa còn lại là "tiện lợi; tuỳ nghi; thuận tiện"

Tô Thanh Yến vẫn phải trở về một chuyến, anh phải nói cho bọn họ biết tin tốt là ánh trăng sáng của văn thụy Lâm đã trở lại.

Nhà họ Tô là nhà cung cấp nguyên liệu, mà dòng sản phẩm xa xỉ của nhà họ Văn rất nhiều, bọn họ chỉ cần leo lên nhà họ Văn là có thể nhận được đơn đặt hàng liên tục không ngừng, cho nên mới vắt hết óc để hợp tác với nhà họ Văn, vì thế không tiếc đưa con ruột đưa đến giường Văn Thụy Lâm

Đương nhiên Tô Thanh Yến đã từng phản kháng, nhưng lúc ấy anh chỉ là một sinh viên nghèo học chuyên ngành thiết kế châu báu, anh không đồng ý, người nhà họ Tô liền cắt đường tài chính của anh để ngay cả công việc bán thời gian anh cũng không làm được, ép anh đến mức chật vật, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

Năm mười lăm tuổi, mẹ anh qua đời, để lại bà ngoại sức khỏe không tốt, hằng năm bọn họ đều phải trả bệnh viện một khoản tiền lớn cho thuốc men, trước khi mẹ anh qua đời, vì tiền đồ của anh bà đã liên lạc với cha Tô, Tô Thành Nghĩa, sau đó mang anh về nhà họ Tô.

Bà cho rằng làm như vậy là tốt cho con trai, cho rằng sau này anh có thể có được nguồn lực giáo dục tốt, sống một cuộc sống sung túc và tự do, nhưng bà không biết quyết định này của bà đã đẩy con trai vào hố lửa.

Tô Thanh Yến không trách bà, mẹ anh đến chết đều rất đơn thuần, tin tưởng thế gian này có cái thiện.

Thời gian Tô Thanh Yến vừa mới đến nhà họ Tô, nằm mơ cũng muốn trở về cuộc sống bình thản đón năm mới của ba người bà con cháu, chịu khổ nhiều hơn nữa anh cũng không sợ, nghỉ phép phải quét rác kiếm tiền cũng được, chỉ cần không đưa anh về nhà họ Tô.

Sau đó anh không còn mơ mộng nữa, tiền thuốc men ông Tô cung cấp cho bà ngoại, nhà họ Tô sẽ không để anh lấy không công, những thứ này đều cần anh trả lại, nuôi anh một lúc cũng phải vắt kiệt tất cả giá trị của anh.

Có điều, e là bọn họ không ngờ được, ép buộc lâu, người bị áp bách sẽ có tâm làm phản.

Ba tháng trước, anh tiễn đưa bà ngoại của mình, bà rời đi trong giấc ngủ và điệu bộ rất thanh thản.

Sự ra đi của bà ngoại cũng có nghĩa là mối đe dọa của anh đã biến mất.

Mà tất cả những điều này Văn Thụy Lâm không hề biết, thứ hắn muốn nhìn là mặt mũi của anh, hoàn toàn không cần biết những thứ không liên quan đến hắn này.

Tối hôm qua anh hỏi câu kia, đại khái có lẽ trong lòng có ôm nỗi oán giận với hắn.

Sự xuất hiện của Văn Thụy Lâm tựa như giúp anh, lại như kéo anh vào vực đã sâu càng sâu, thật ra tình cảm anh đối với hắn cũng khá phức tạp.

Năm năm đã tạo ra kết quả hiện giờ.

Trước khi tới nhà họ Tô, Tô Thanh Yến gọi một cuộc điện thoại.

"Đàn em, sao lại rảnh gọi điện thoại cho anh thế? Khi nào lăn đến công ty làm việc cho anh đây?" Giọng điệu đối phương tùy ý, có thể thấy có quen biết với Tô Thanh Yến, hơn nữa quan hệ không bình thường.

"Trước mắt chưa lăn về được."Tô Thanh Yến cười khẽ, đề cập kế hoạch của mình với đối phương, "Đàn anh, anh còn nhớ rõ yêu cầu lúc trước em đề ra khi hợp tác với anh mở phòng làm việc không? "Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

"Ý em là nhà họ Tô? Anh nhớ, sao thế, bây giờ muốn chuẩn bị ra tay rồi hả? Em không chờ nữa sao? " Đàn anh ở đầu bên kia hỏi anh.

Tô Thanh Yến: "Đương nhiên không phải động tay ngay lập tức, em điều tra được gần đây Tô nhị phụ trách mua bảo thạch, chúng ta bên này liệu có thể ám chỉ gã chúng ta đang muốn làm xa xỉ phẩm không? "-

Đàn anh: "Em muốn gã ta tích trữ nguyên liệu à? "

Tô Thanh Yến: "Là ý này."

Đàn anh: "Nhưng dựa theo khối lượng vận chuyển của công ty chúng ta, bọn họ có thể tính toán được nên sẽ không đặt hàng quá nhiều, dù chúng ta mạo hiểm ngừng hợp tác nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Tô thị, không tác động đến căn cơ thì công ty bọn họ có thể khắc phục kịp thời."

Tô Thanh Yến nắm điểm mấu chốt*: "Nhưng nếu thêm Hoa Thắng thì sao?"

*捏着手中小盆栽的叶子: Mình hiểu theo nghĩa bóng, mời mọi người góp ý nhé!💕

Đàn anh: "Mỗi lần hợp tác Hoa Thắng sẽ ký hợp đồng trước, bọn họ mới có thể đi lấy hàng, em cũng biết hàng của Hoa Thắng xuất ra rất lớn."

Tô Thanh Yến: "Tô nhị không phải là Tô Minh Sâm nghiêm túc, cẩn thận kia, nếu như gã muốn bỏ túi riêng thì tình hình sẽ khác, chỉ cần tìm người tiết lộ tin tức này cho gã là được."

Đàn anh: "Được, anh sẽ thử xem, Hoa Thắng bên kia cũng cần anh bàn bạc chứ?"

Tô Thanh Yến: "Không cần, em tìm người khác, đàn anh vất vả rồi."

Đàn anh: "Biết anh vất vả thì nhanh chóng trở về cho anh, chú ở hoa thắng đúng là nhân tài không được trọng dụng, lãng phí thời gian! "

"Nhưng có một số việc em nhất định phải làm,"Tô Thanh Yến không keo kiệt chút nào mà khen ngợi hắn: "Trong phòng làm việc của chúng ta, anh chính là trụ cột đó."

Đàn anh ra vẻ chìm đắm trong buồn thảm nói: "Lúc trước anh không nên tham khoản đầu tư của chú."

Hắn còn tưởng mình lừa được số tiền ít ỏi của đàn em, cuối cùng lại biến mình thành người làm công cho anh, khiến mọi người đều nghĩ rằng phòng làm việc là của hắn, lại không biết sau lưng bọn họ còn có một ông chủ trẻ tuổi vẫn chưa hiện thân.

"Lên thuyền trộm thì đừng nghĩ tiếp nữa." Tô Thanh Yến đùa.

Đàn anh mắng anh một câu không có lương tâm, Tô Thanh Yến nói sau này sẽ mời hắn ăn cơm, khuyên can dỗ dành mãi mới trót lọt.

Tô Thanh Yến tán gẫu với đàn anh một hồi rồi mới thay đồ đến nhà họ Tô.

Lần trước anh vào cửa nhà họ Tô là ngày anh bị đưa đến trước mặt Văn Thụy Lâm, trước ngày hôm đó, Văn Thụy Lâm đã nhìn trúng anh, mà nhà họ Tô biết anh từ chối, trực tiếp nhốt anh trong biệt thự không cho đi đâu, còn lấy tính mạng bà ngoại ra uy hiếp.

Anh vẫn còn nhớ, ngày hôm đó trời mưa rất lớn, cây cối bên ngoài cửa sổ bị gió quật gãy.

Tô Thanh Yến cũng như tất cả những người yêu đơn phương khác, ôm ảo tưởng rất lớn với đối tượng mình đơn phương, chỉ muốn khi chính thức gặp mặt người đó, anh sẽ biểu hiện ra mặt tốt đẹp nhất của mình trước mặt đối phương.

Thế nhưng, nhà họ Tô đã phá hủy toàn bộ phần tốt đẹp này trong lòng anh.

Năm năm, có một số việc đã qua cũng qua, nhưng chuyện nhà họ Tô lấy bà ngoại ra để ép buộc anh mãi mãi không quên được, hủy diệt mối tình đầu của anh cũng không bỏ qua được!

Phá hủy niềm tin của một người là phá hủy tất cả những điều cố chấp của người đó.

Người nhà họ Tô đã hủy diệt tín ngưỡng của anh.

Tô Thanh Yến ngồi ở trong xe châm một điếu thuốc, anh ngậm ở bên miệng, hít một hơi, nuốt mây phun sương trong chốc lát, ném tàn thuốc xuống rồi xuất phát.

Anh đã từng gặp Văn Thụy Lâm, thời trung học anh cùng một đám bạn học lén lút chạy vào toilet của trường hút thuốc, rất vui vẻ.

Khi đó Văn Thụy Lâm vừa ngầu vừa đẹp trai, đi đường giống như một con gà trống nhỏ có ý chí chiến đấu cao ngất, thoạt trông là một đại ca học đường, nhưng trên thực tế lại cực kỳ mềm lòng, thường xuyên giúp đỡ bạn học, anh bỗng dưng lại thích một người có khí chất chính nghĩa như vậy.

Sau đó, Văn Thụy Lâm vì Vân Văn Quân mà bỏ thuốc lá.

Văn Thụy Lâm bỏ thuốc lá, mà Tô Thanh Yến từ một người hít một hơi liền sặc đến mặt đỏ bừng lại biến thành một kẻ nghiện thuốc lén hút thường xuyên.

Nửa tiếng sau, Tô Thanh Yến đến nhà họ Tô.

Nhà họ Tô vì để mình gần đến xã hội thượng hơn, sau nhiều lần hỏi thăm đã mua biệt thự bên cạnh chỗ ở của một vị phú hào* nào đó, làm hàng xóm với đối phương, có hiệu quả hay không anh không biết, chỉ biết cách vách vẫn duy trì quan hệ hàng xóm không nóng không lạnh với bọn họ.

*Vừa có tiền vừa có quyền.

Sau này Tô Thanh Yến mới biết được, con trai nhà bên cạnh rất thân thiết với nhà họ Văn, không thèm để ý nhà giàu mới nổi như nhà họ Tô.

Lâu không đến, Tô Thanh Yến vào cửa còn phải đợi một lát, quả thật tố chất nhà họ Tô không khá lên được nhưng chuyện linh tinh vớ vẩn lại không thiếu.

Hôm nay người nhà họ Tô rất đầy đủ.

Tô Thành Nghĩa, cũng chính là ông Tô, có với vợ tổng cộng ba đứa con.

Con trai lớn Tô Minh Sâm, con trai thứ hai Tô Minh Việt, con gái thứ ba Tô Minh Thiến.

Tô Thanh Yến cùng tuổi với Tô Minh Thiến, vị tiểu thư thứ ba nhà họ Tô này khi anh mới đến đã không ít lần chèn ép anh.

Anh ở nhà họ Tô ba năm, mọi người làm chuyện gì với anh, anh đều nhớ rõ.

"Con còn biết trở về." Tô Thành Nghĩa ra đòn phủ đầu.

Tô Thanh Yến nở nụ cười: "Không phải ông gọi tôi tới sao?"

Một nhà toàn bộ năm người bọn họ đều đến đông đủ, tối hôm qua Tô Minh Việt bị anh đá một cước mặt sưng lên một chút, hai tay gã ôm ngực, chờ Tô Thành Nghĩa trách mócTô Thanh Yến, ở nơi có Văn Thụy Lâm gã không tính sổ với anh được, nhưng ở nhà họ Tô, Văn Thụy Lâm cũng không nói đến*, xem anh sau này còn dám kiêu ngạo, còn dám giả hổ ra oai nữa không!

*Chương trước VTL bảo không được ở chỗ của VTL làm gì thì làm.

Đương nhiên đầu óc của Tô Thành Nghĩa nhảy số tốt hơn cái thùng rỗng Tô Minh Việt, ông ta hiểu rõ tác dụng của Tô Thanh Yến hơn bất kì ai.

"Ăn cơm trước đi." Tô Thành Nghĩa liếc Tô Thanh Yến một cái.

"Ô, không được, nói chuyện xong tôi sẽ đi." Tô Thanh Yến sợ ăn cơm nhà họ Tô sẽ khó tiêu.

Tô Thành Nghĩa nhìn thoáng qua Tô Minh Việt, nói: "Tối hôm qua các con xảy ra chuyện gì vậy? Giữa anh em với nhau, có chuyện gì không thể bình tĩnh bàn bạc được sao? Cứ nhất định phải động tay động chân. "

"Giữa anh em? Ngài đề cao tôi quá." Tô Thanh Yến tùy ý ngồi xuống sô pha, Tô Minh Việt cũng xứng làm anh em ư?

Anh cười lạnh: "Ông muốn nghe phiên bản nào? Ồ, không đúng, là ông muốn tin phiên bản nào chứ? Gọi tôi tới đây là để hưng sư vấn tội*? Tôi chỉ nghe đứa con nít ba tuổi đánh nhau với người khác mới kêu cha mẹ tới, không ngờ người ba mươi tuổi cũng đi mách phụ huynh, thật đúng là mở rộng tầm mắt."

*Hưng sư vấn tội: đùng đùng đi hỏi tội.

Tô Minh Việt nhảy dựng lên ngay lập tức, gã muốn đi qua đánh Tô Thanh Yến: "Tô Thanh Yến, mày đừng có được nước lấn tới, hôm nay mày không xin lỗi tao, đừng mơ bước khỏi cánh cửa này!"

Tô Thanh Yến chẳng sợ tí nào, hỏi ngược lại: "Làm sao, lại muốn bỏ thuốc cho tao sao?"

Anh nhớ rõ năm đó khi từ chối làm tình nhân nhỏ của Văn Thụy Lâm, lúc đó quả thật không đi ra khỏi cửa nhà họ Tô, là do những người này bỏ thuốc trong thức ăn của anh.

Tô Thành Nghĩa nổi giận gầm lên một tiếng, đứng dậy nói: "Đủ rồi! Thanh Yến theo cha đến phòng làm việc, cha có chuyện muốn nói với con."

Chuyện này hổ thẹn biết bao, bây giờ Tô Thành Nghĩa đóng khuôn bản thân thành người trí thức giới thượng lưu, đương nhiên người khác không hề biết vị trí này là nhờ ông ta bán con trai mà đạt được, Tô Thanh Yến còn dám vạch trần, nhưng ông ta thì không.

Tô Thanh Yến từ chối thẳng: "Không cần, tôi tới đây chỉ là muốn hỏi rõ ràng, cổ phần Tô thị đã hứa khi nào thì chuyển cho tôi vậy, lúc trước đã thỏa thuận xong rồi, không phải muốn quỵt chứ?" Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Khi anh nói lời này, anh chú ý tới biểu cảm của những người khác, kinh ngạc nhất phải nói đến Tôn Sơ Tĩnh, cũng là vợ của Tô Thành Nghĩa.

"Cổ phần gì?" Nói đến tiền bạc, bà không thể ngồi yên.

Lời này là năm đó Tô Thành Nghĩa hứa hẹn với anh, anh cũng biết, dưới tình huống lúc ấy, nhất định là lấy ra để lừa gạt anh, cho hay là không cho đều do Tô Thành Nghĩa quyết định, Tô Thanh Yến cũng không định lấy chút cổ phần này, nhắc đến chẳng qua là muốn thấy biểu cảm của những người khác như thế nào.

Theo anh biết, ngoại trừ Tô Thành Nghĩa, Tôn Sơ Tĩnh có cổ phần, hiện nay ba anh em khác vẫn chưa được sở hữu.

Mà bây giờ, Tô Thành Nghĩa muốn chia cổ phần cho đứa con ngoài giá thú, ai trong người nhà họ Tô cũng sẽ không đồng ý, mà người đầu tiên phản đối chính là Tôn Sơ Tĩnh!

Tô Thanh Yến quan sát thấy biểu cảm vi diệu* của mọi người, mục đích hôm nay tới chỗ này của anh đã đạt được.

*观察到众人微妙的表情

Tô Thanh Yến lại tiếp tục tạo lợi thế cho mình, khiến bản thân thoạt nhìn càng giống đang "đòi nợ" hơn một chút: "Chờ ông nghĩ kỹ lại rồi tìm tôi ký tên, năm đó nói bao nhiêu phải cho tôi bấy nhiêu, nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu."

Xem ra để đánh bại đòn ra oai phủ đầu cũng chỉ có uy hiếp.

Tô Thanh Yến ngồi không tới mười phút, đã phá vỡ sự bình tĩnh duy trì từ trước giờ của nhà họ Tô, hưởng thụ cuộc sống thoải mái đã lâu, e là bọn họ không biết hết thảy những thứ đó làm sao mà có.

Anh quyết định không nói cho bọn họ biết chuyện mình đã chia tay Văn Thụy Lâm.

Nếu lực uy hiếp của Văn Thụy Lâm ở nhà họ Tô dễ dùng như thế, vậy anh sẽ cáo mượn oai hùm, tùy ý mà dùng thôi.

Tác giả có lời muốn nói: Văn Thụy Lâm: Em cũng có thể dùng ở chỗ khác.

Tô Thanh Yến: Đã chia tay, chớ bóng gió.

Văn Thụy Lâm: [ ಥ_ಥ]

Edit: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play