Editor : Olwen_5
Từ tiệm cơm trở về, Thời Lục một mình về khách sạn.
Chuẩn bị vào cửa mới phát hiện cô không cẩn thận để quên chìa khóa ở trong phòng, mà mật mã phục vụ cho cô cũng không nhớ rõ.
Bất đắc dĩ chỉ có thể đi xuống tìm người hỗ trợ.
Thời Lục đứng ở cửa thang máy, rốt cuộc cũng dừng ở số "28"
Cửa thang máy hướng ra hai bên, Thời Lục lười biếng ngước mắt lên, đang chuẩn bị đi vào, nhìn thấy người trong thang máy, cả người cô lại như bị đinh ở tại chỗ, không bước đi được nửa bước.
Cô không nghĩ tới, sẽ tại không gian này, tại thời điểm này lần nữa gặp được Hứa Túc Dã.
Hắn đứng ở trong thang máy nhìn cô, trên mặt biểu tình tựa hồ không một cái chớp mắt, nhưng thực mau liền dời tầm mắt đi, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm, con ngươi đen nhánh không có nửa phần dao động.
Tâm như là bị đâm một chút.
Thời Lục cũng không biết chính mình lúc ấy suy nghĩ cái gì, có lẽ là vì hắn mà bỏ qua mà phẫn nộ vừa rồi, có lẽ ở bọn họ gặp lại là điều may mắn, lại có lẽ hai người đều có.
Chờ lấy lại tinh thần, cô đã xúc động mà nắm được cán tay của Hứa Túc Dã, hắn đi ra ngoài thang máy, trong giây lát hai người lướt qua nhau.
Cánh tay bị người khác bắt lấy, bước chân của Hứa Túc Dã dừng lại, cũng không quay đầu nhìn.
Đi theo hắn có nhau hai người khác nữa, hai người kia không hẹn mà cùng nhau mở to hai mắt, khẩn trương nhìn chằm chằm về phía này.
Hứa Túc Dã đưa lưng về phía Thời Lục, cho nên cô nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe được giọng nói.
So với trước kia, giọng nói của hắn lại càng trầm hơn.
Bốn năm qua, rốt cuộc đã làm cho bọn họ có chút xa lạ.
Hứa Túc Dã đối mặt với hai người khác, nói "Các cậu đi trước đi".
Hai người kia gật đầu, sau đó nghi hoặc mà liếc nhìn nhau.
Trong thang máy yên tĩnh, chỉ còn lại Thời Lục và Hứa Túc Dã.
Mà Thời Lục còn nắm chặt cổ tay hắn, đầu ngón tay cô sơn màu đỏ, đè nặng lên làn da ở cổ tay hắn, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, có vẻ có chút lạnh.
"Hứa Túc Dã"
Thời Lục gọi tên hắn, tay không tự chủ được mà dùng sức, gắt gao nắm lấy xương cổ tay hắn.
Hứa Túc Dã chậm rãi quay lại nhìn.
Tầm mắt đầu tiên là dừng ở bàn tay đang nắm cổ tay mình, hơi làm tạm dừng, sau đó mới dần dần nhìn lên, đối diện ánh mắt cô.
Thời Lục vẫn luôn cảm thấy đôi mắt hắn quá mức với đen đặc, đặc biệt là nếu tâm tình hắn không tốt, con ngươi sẽ càng thêm trầm thúy và sâu thẳm.
Cô bị ánh mắt của Hứa Túc Dã nhìn chằm chằm, theo bản năng muốn tránh né, cực lực nhìn xuống.
"Đã lâu không gặp, anh......sống tốt chứ?" Thời Lục cố gắng bình tĩnh lại mà nói hoàn chỉnh một câu, âm cuối lại không khống chế được mà phát run.
Cô không cam lòng bị yếu thế, hơi hơi ngẩng cằm, phảng phất như là ở vị trí thượng phong.
Hứa Túc Dã không có trả lời câu hỏi của cô, cũng không có tránh ra cái cầm tay của cô, chỉ là dùng một đôi mắt đen nhánh, trầm tĩnh yên lặng nhìn cô.
Rất lâu sau, hắn mới phát ra tiếng "Thời Lục"
Tên cô, bị hắn gọi như vậy, tim như là bị khoét một lỗ, lập tức cảm thấy chua xót.
Thời Lục nghe Hứa Túc Dã gọi tên cô rất nhiều lần, ái mộ có, thành kính có, bất đắc dĩ có, sủng nịch có, thậm chí là thống khổ cũng có
Nhưng giọng điệu cô đơn như vậy, cô chưa từng nghe qua, dường như cô ở trong lòng hắn không có chút nào trọng lượng nào.
Thời Lục hốc mắt nóng lên, cố nén lại mới không lộ ra chút chật vật, nắm tay hắn lại không tự chủ được mà buông ra.
Hứa Túc Dã đối diện cô, tầm mắt lạnh lẽo xẹt qua mắt cô, rồi đến mũi, môi, cuối cùng dừng ở bức tường phía sau cô.
Xa cách bốn năm, Thời Lục rốt cuộc lại có cơ hội gặp lại, nghiêm túc mà nhìn kĩ Hứa Túc Dã.
Trên người hắn một thân mặc áo sơ mi màu đen, không thắt cà vạt, hầu kết sắc bén, cổ áo lộ ra nửa phần xương quai xanh, toàn thân trừ bỏ một khối đồng hồ bên ngoài đều không có cái gì gọi là vật trang trí, so với trước kia có thể xem là mảnh khảnh chút, cũng càng thêm thành thục.
Mắt hắn hai mí, tròng mắt đen nhánh, môi có chút nhạt, diện mạo nhã nhặn, anh tuấn sạch sẽ, cho người ta một loại cảm giác ôn hòa nhưng lại thanh lãnh.
Nhưng là Thời Lục biết, hắn cũng không giống như bên ngoài nhìn qua là ôn hòa như vậy.
Hắn và cô thật ra là một loại người, đều máu lạnh như nhau.
Lúc còn học đại học, trên người Hứa Túc Dã luôn có mùi hương tạp vị, nhàn nhạt, lại mát lạnh.
Thời Lục thích nhất là nằm trong lồng ngực hắn, ngửi mùi trên người hắn, sau đó nhìn gương mặt phiếm hồng của hắn.
Nhưng hiện tại, trên người hắn là mùi hương mà cô rất xa lạ.
Bọn họ trầm mặc giằng co trong khoảng thời gian này, cửa thang máy lại lần nữa mở ra.
Người đi ngang qua đây, đều sẽ tò mò ngước tầm mắt mình mà đánh giá.
Hai cái diện mạo xuất sắc như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Thời Lục cảm thấy chịu không nổi áp lực như vậy, nhanh chóng chớp chớp mắt vài cái, lại lần nữa mở miệng "Về sau tôi sẽ ở lại Kỳ Thành"
Cô nói rất nhanh, chỉ sợ giây tiếp theo mình sẽ mất đi dũng khí.
Ánh mắt Hứa Túc Dã một lần nữa dừng ở trên người cô, vẫn như cũ, không có chút gợn sóng.
Thời Lục hít sâu vài cái, do dự nửa ngày, rốt cuộc quyết định tạm thời buông xuống cao ngạo và tự tôn, hơi cúi đầu, chủ động cầu hòa "Có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi".
"Nhiều năm như vậy không gặp, tôi...tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh".
Cô biết Hứa Túc Dã trong xương cốt là rất thanh cao.
Nhưng cô ở trước mặt, hắn giống như không có tôn nghiêm.
Cô cảm thấy mọi chuyện quá gian nan.
Đợi nửa ngày, Thời Lục cũng không nhận được câu trả lời của Hứa Túc Dã.
Cô cho rằng, hắn sẽ không đáp lại, Hứa Túc Dã bỗng nhiên mở miệng, giọng nói gian nan, khàn khàn "Thời Lục, tôi sẽ không bị em lừa lần nữa".
"Lần này tôi không lừa anh, thật sự tôi muốn nói với anh vài lời......" Thời Lục vội vàng nói, đối diện ánh mắt châm chọc của hắn, những lời cô muốn nói trong phút chốc như nghẹt trong cổ họng.
Mặc kệ Thời Lục nói có bao nhiêu thành khẩn, ở trong mắt Hứa Túc Dã, đều chỉ là lừa hắn.
Chỉ cần hắn có hơi chút mềm lòng, nghênh đón hắn liền sẽ là vạn kiếp bất phục
*Nếu đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá thì sẽ không bao giờ lấy lại được, thông thường được sử dụng để nói đến những thứ trân quý chỉ có duy nhất, chỉ có thể sở hữu 1 lần trong đời ví như tính mạng con người, nếu mất đi một cách vô lý, phí phạm chẳng hạn như tự sát, tự tử.. thì ngàn kiếp cũng không thể khôi phục lại, không có được cơ hội lần thứ 2.
Qua đi nhiều năm như vậy, hắn bị lừa đến còn chưa đủ sao?
Ánh sáng trong mắt Hứa Túc Dã dần tối đi, bởi vì cô chủ động, mà hy vọng mong manh này, cũng dần dần tắt.
Hắn lạnh nhạt mà nói một câu, xoay người rời đi.
Thời Lục đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất.
Cô dùng sức ngẩng đầu lên, làm cho nước mắt không chảy ra.
Những lời hắn nói vừa nãy như ma chú đâm mạnh thật sâu vào trong lòng Thời Lục.