Khương Quế kéo Tống Chiết tới trước tiệm kem.
Vóc dáng Tống Chiết cao hơn so với Khương Quế, từ góc độ của anh nhìn xuống thì chỉ có thể thấy đỉnh mũ trên đầu Khương Quế cùng với vành tai hồng hồng của cô.
"Cậu muốn ăn vị nào?" Khương Quế ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Tống Chiết nhìn qua thực đơn: "Chị ăn vị gì?"
"Dâu tây." Khương Quế cười trả lời anh.
Tống Chiết gật đầu, nhìn về phía nhân viên cửa hàng: "Hai que kem dâu tây, cảm ơn."
Khương Quế không vội giành thanh toán, cô nhớ là trên mạng có nói khi đi chơi mà để người con trai thanh toán thì sẽ khiến người ấy có cảm giác thành tựu.
Tuy rằng cô không hiểu lắm.
Nhưng nếu là cô, nếu có thể dùng tiền của mình mua đồ cho người con gái mình thích thì cô cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Tống Chiết đem cây kem vừa làm xong đưa cho Khương Quế.
Nữ sinh cắn một miếng nhỏ, nét mặt lộ ra tươi cười: "Ăn rất ngon!"
Đây là lần đầu tiên Tống Chiết thấy Khương Quế cười thuần túy như vậy.
Chỉ là đơn thuần bởi vì được ăn món mình thích mà vui vẻ, mà không phải nhếch mép giả cười giống như trước kia.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm tàu lượn siêu tốc!" Khương Quế túm góc áo Tống Chiết.
Tống Chiết khom lưng: "Ăn xong rồi lại đi nha chị."
Đầu nam sinh cách cô rất gần, cảm giác được mái tóc ngắn của anh chọc vào bên mặt khiến Khương Quế thấy có chút ngứa.
Tay cô cũng ngứa ngáy, nhìn Tống Chiết có vẻ rất dễ chạm tới.
Theo bản năng, cô giơ tay đặt lên trên đầu Tống Chiết...... Còn xoa xoa.
Tống Chiết trực tiếp ngây ngẩn cả người, hai tai nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
"C...... Chị?"
Khương Quế lúc này mới ý thức được mình vừa làm gì nên đã nhanh chóng thu tay lại, sờ sờ mũi xoay người sang chỗ khác: "Mau ăn kem đi, sắp chảy hết rồi."
Lúc bọn họ tìm được tàu lượn siêu tốc đã là hơn mười phút sau.
Khương Quế cực kì vui vẻ, hoạt bát khi kể về trò chơi và đồ ăn ở đây.
Khi ngồi lên tàu lượn siêu tốc, nhìn qua có vẻ cô rất bình tĩnh, tâm lặng như nước. Khi tàu lượn siêu tốc bắt đầu lăn bánh, cô mím chặt môi. Khi tàu lượn bắt đầu xoay vòng vòng, Khương Quế không màng tất cả bắt đầu hét lên cùng mọi người.
Không phải cô không muốn giữ hình tượng, mà là do cái tàu lượn siêu tốc này quá đáng sợ.
Tống Chiết nhìn cô cảm thấy có chút buồn cười.
Anh duỗi tay chậm rãi nắm lấy tay Khương Quế: "Chị, đừng sợ, có em ở đây."
Khương Quế thấy Tống Chiết cong mặt mày, nhịp đập trái tim cô dường như mất kiểm soát.
Là bởi vì tàu lượn siêu tốc sao?
Khương Quế hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại trái tim đang loạn nhịp.
Đáp án chỉ có trái tim mình mới biết.
Chơi xong tàu lượn siêu tốc xong thì đã tới giờ cơm trưa.
Tống Chiết đưa Khương Quế tới một cửa hàng.
Đi vào ngồi xuống, sau đó gọi cơm.
Khương Quế cảm thấy mới lạ, đã lâu rồi cô không đi công viên giải trí.
Mọi người trong nhà đều rất bận, hội chị em chỉ thích đi dạo phố chơi game.
Cho nên cô chỉ có thể thỉnh thoảng dành ra chút thời gian, một mình đi công viên giải trí chơi.
Từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên cô lại cùng người khác tới công viên giải trí.
Đồ ăn vừa gọi đã được bưng lên.
Khương Quế cắn một miếng nhỏ, ánh mắt sáng lên.
"Ngon quá đi, sao cậu biết được cửa hàng này?" Cô cười trêu ghẹo, "Nói thật đi, có phải cậu từng đưa nữ sinh nào tới đúng không?"
Tống Chiết nghe được Khương Quế nói thì bật cười: "Không có, chị là người đầu tiên." Cũng là người duy nhất.
Anh lấy điện thoại ra, lật tìm trong lịch sử tra cứu đưa cho Khương Quế xem: "Em đã lập danh sách."
Biểu tình nam sinh vô cùng nghiêm túc, cứ như sợ Khương Quế không tin lại nhấn mạnh thêm một lần: "Thật sự chỉ tới cùng chị."
Khương Quế uống mấy ngụm nước trái cây, cười vỗ vỗ đầu anh, động tác vô cùng tự nhiên lưu loát: "Tôi tin cậu mà, nhóc, ăn cơm đi."
Tống Chiết không né tránh, tùy ý để Khương Quế sờ đầu.
Anh đã trưởng thành.
Anh không còn là cậu nhóc ngây thơ chỉ vì bị người ta sờ đầu một chút mà đỏ mặt đâu.
Hai người cơm nước xong xuôi, bắt đầu tham gia cuộc diễu hành xe hoa Disney trong công viên.
Khương Quế tìm một vị trí, kéo Tống Chiết đi qua.
Các loại nhân vật trong phim hoạt hình ngồi trên xe hoa, còn có cả Mickey và Minnie.
Khương Quế vui vẻ cười, cùng bọn họ chào hỏi.
Có lẽ là Khương Quế và Tống Chiết có vẻ ngoài đẹp, trông khá bắt mắt nên mấy NPC liên tục hôn gió, bắn tim với bọn họ.
"Tống Chiết, cậu nhìn xem Mickey có phải đang bắn tim với tôi không?!"
Tống Chiết ngẩng đầu liếc mắt nhìn, "Ừm" một tiếng.
Khương Quế cười càng vui vẻ, thả một cái trái tim lớn cho Mickey ở đằng kia. "Tống Chiết, đây gọi là tuổi thơ đấy."
Cô ngẩng đầu, không kịp phòng bị đột nhiên đối diện với đôi mắt của Tống Chiết.
Anh nhìn Khương Quế nhân lúc cô đang không chú ý.
Anh vẫn luôn nhìn, ngắm nhìn đôi mắt cùng khóe miệng khi cô cười rộ lên, ngắm nhìn hàng lông mi cong cong.
Anh đang nhìn ngắm chị ấy, ngắm bảo bối của mình.
Biển sao trời mênh mông trong mắt Khương Quế, Tống Chiết muốn đắm chìm trong đó cả đời.
——
Sau khi cuộc diễu hành của xe hoa kết thúc, Tống Chiết đưa Khương Quế tới Mỏ khoáng sản của Bảy Chú Lùn, thuyền Cướp biển vùng Caribê, Buzz Lightyear Astro Blasters......
Sau khi chơi xong, anh lại đưa cô đi tới thiên đường của những cửa hàng mua sắm.
Khi Khương Quế nhìn thấy một dãy StellaLou, hai mắt cô đều sáng lên.
Cô mua rất nhiều kẹp tóc.
Lần đầu tiên trong đời, Khương Quế cảm thấy mình ấu trĩ nhường này, cứ như một đứa nhóc chưa lớn vậy.
Cô thậm chí còn có suy nghĩ muốn Tống Chiết đeo băng đô StellaLou.
Tống Chiết để ý ánh mắt Khương Quế đang nhìn lên chiếc băng đô trên tay, sau đó lại liếc nhìn lên đầu mình, vẻ mặt rối rắm, anh liền đoán được Khương Quế muốn làm gì.
Anh cong lưng, nghiêng đầu đến trước mặt Khương Quế: "Chị, đeo cho em một cái đi."
Khương Quế ngoài miệng nói "Như này không hay lắm thì phải.", nhưng tay lại nhanh chóng đem băng đô đeo lên đầu Tống Chiết.
Nhìn đến kết quả, Khương Quế thật sự không thể không bội phục khuôn mặt của Tống Chiết.
Sau khi mang băng đô, không những không mang tới cảm giác phản cảm mà còn khiến anh tăng thêm vài phần đáng yêu.
Mấu chốt ở chỗ, sau khi mang băng đô lên, người con trai này còn quay ra cười với Khương Quế, để lộ ra hai chiếc răng nanh.
Khương Quế cảm thấy tim mình cứ như bị một mũi tên bắn trúng, như này quá phạm quy rồi!
Má cô ửng đỏ, cầm lấy món đồ, để lại một câu "Tôi đi trả tiền, ở đây đợi tôi" rồi chạy trối chết.
Tống Chiết cười, thấy cô đi xa thì lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm như trước.
Lấy điện thoại ra, tính toán thời gian thích hợp đi xem pháo hoa.
Pháo hoa ở Disney là hạng mục không thể bỏ lỡ do mấy trăm vị trên vòng bạn bè đề cử.
Anh đứng nghịch điện thoại, thần sắc nhàn nhạt.
"Tiểu ca ca." Một giọng nữ từ phía sau vang lên.
Tống Chiết xoay người, anh cao 1 mét 8 mấy khiến vóc dáng nữ sinh trước mặt trở nên nhỏ xinh hơn.
Hơn nữa cái khí chất cùng thái độ lãnh đạm ấy khiến nữ sinh kia cảm thấy rất căng thẳng.
"Có thể cho em xin WeChat của anh được không?" Nữ sinh đưa mã QR WeChat của mình ra.
Đằng sau nữ sinh này là vài người đang ríu rít nói gì đó, có vẻ là bạn của cô ấy,.
Tống Chiết khó mà phát hiện khẽ nhíu mày một cái: "Xin lỗi tôi không có WeChat."
Nữ sinh cắn môi: "Vậy anh có thể cho em số điện thoại không?"
Khương Quế vừa mới thanh toán xong, trở về đúng lúc chứng kiến cảnh này.
Cô dùng ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được, Tống Chiết bị người ta tiếp cận.
Cô đột nhiên không muốn đi qua mà quyết định đứng ở bên này xem kịch.
Khương Quế cũng không rõ cảm giác chua xót trong lòng là như thế nào, dù sao hiện tại cô đang thấy khó chịu.
Không phải nói muốn theo đuổi cô sao, tại sao còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nam hồ ly tinh! Cô ở dưới đáy lòng thầm mắng.
Lúc Khương Quế quay trở lại, Tống Chiết đã chú ý tới rồi.
Không nghĩ tới Khương Quế lại đứng luôn trong đám người, không định đi về phía bên này.
Anh có chút bất đắc dĩ.
Khương Quế đứng bên cạnh một đám người đang ríu rít nói cái gì mà "Liệu cậu ấy có đồng ý không" "Anh ấy đẹp trai thật đấy".
Khương Quế bất động thanh sắc liếc nhìn bọn họ một cái: "Mấy người là bạn của nữ sinh phía trước à?"
Đám người kia nghe thấy giọng nói, quay ra thì thấy một vị mỹ nữ, vội gật đầu nói: "Bọn tôi nhìn thấy anh chàng đẹp trai kia đi một mình, Tiểu Nhã vừa liếc mắt một cái đã thích nên bọn tôi mới khuyên cô ấy mau chạy tới xin phương thức liên lạc."
Trong đó, một nữ sinh còn nói thêm một câu: "Tiểu Nhã là viện hoa(*) của chúng tôi đấy, cô ấy nhất định có thể xin được!"
(*)Viện ở đây là phòng, nơi ở, học viện; trong trường hợp này có thể bọn họ từng ở cùng phòng trọ, KTX hoặc cùng học viện nên viện hoa có nghĩa là người xinh nhất phòng, KTX hoặc học viện đó.
Khương Quế nương theo ánh mắt bọn họ nhìn qua, cô gái tên Tiểu Nhã buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy trắng, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng.
Đứng cùng Tống Chiết có vẻ rất xứng đôi.
Khương Quế vừa định đi ra ngoài chờ anh, lại thấy Tiểu Nhã đứng vẫn đứng bất động chỗ đó, còn Tống Chiết thì đang nhanh chân đi về phía bên này.
"Chị, đừng đứng nhìn nữa, mau giúp em chút đi ~"
Tay Khương Quế bị Tống Chiết nắm lấy.
Anh xoay người nhìn Tiểu Nhã ở phía sau: "Không hề lừa cô, đây là bạn gái của tôi."
Anh quơ quơ bàn tay đang nắm lấy tay Khương Quế.
Khương Quế trừng mắt nhìn anh một cái, hiển nhiên là đang rất không vui vì bị anh lôi ra làm khiên chắn đào hoa.
Cô ôn hòa cười: "Xin chào."
Người bên cạnh ôm tâm thái ăn dưa, có người còn nói nhỏ câu "Đậu má!"
Tống Chiết cũng không muốn ngây ngốc ở đây thêm nữa nên dắt tay Khương Quế đi ra ngoài.
Anh đưa Khương Quế đi mua một ly trà sữa, nửa tiếng sau đi tìm một vị trí để xem pháo hoa.
Vào lúc pháo hoa nở rộ giữa không trung, cả thế giới dường như tràn ngập ánh sao.
Nếu mọi người đều là những ngôi sao, Khương Quế chắc chắn sẽ là ngôi sao tỏa sáng nhất, Tống Chiết thầm nghĩ.
Anh bỗng nhiên nhớ tới một câu văn từng đọc qua:
"Ngắm pháo hoa tự bản thân nó đã là một điều lãng mạn, nếu có thể cùng người mình thích ngắm pháo hoa, thì đó chính là gấp đôi sự lãng mạn."
Anh lấy điện thoại ra, ấn chụp, ghi lại hình ảnh pháo hoa, sao trời, cùng trái tim đang rung động của chính mình.
Khương Quế cũng lấy điện thoại ra tự chụp vài tấm hình đăng lên vòng bạn bè, trong số đó có một tấm xuất hiện sườn mặt của Tống Chiết.
Này xem như chút tâm tư của cô đi.
Cô không biết một lần rung động có thể kéo dài trong bao lâu.
Cho nên mỗi một lần thấy rung động, cô đều muốn ghi lại tất cả.
Tống Chiết nhìn từng chùm pháo nở rộ giữa không trung, anh mỉm cười, rũ mắt nhìn về phía Khương Quế, nhẹ giọng nói: "Tôi thích em."
Nhưng ngay lúc đó, âm thanh bắn pháo hoa quá lớn, đám đông cùng lúc ồ lên một lần lại một lần.
Cơn gió thổi tan lời bỏ ngỏ, câu "thích em" bị anh vùi lại vào đáy lòng.
"Cái gì cơ?" Khương Quế ngẩng đầu cười hỏi lại.
"Không có gì" Anh trả lời.
Làm gió cùng pháo hoa đêm nay đã giúp anh khắc ghi câu nói "Tôi thích em" ấy.
Khương Quế chỉ nghĩ rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu tiếp tục ngắm pháo hoa trên không trung.
——
Tối nay, Tống Chiết đưa Khương Quế về đến tận cửa biệt thự Khương gia.
Trước khi anh rời đi, Khương Quế đặc biệt nghiêm túc nói: "Cảm ơn cậu, Tống Chiết."
Vẻ mặt cực kì chân thành, cứ như Tống Chiết không phải đưa cô đi chơi ở công viên giải trí mà là dẫn cô tới một vùng đất cực kì hiểm trở nào đó.
Tống Chiết phất tay, anh nhận ra thái độ của Khương Quế đối với mình rõ ràng đã bắt đầu có sự thay đổi.
Sau khi trở về ký túc xá, anh chọn ra một vài tấm ảnh.
Trên ảnh chụp là pháo hoa sáng lạn.
Nhưng điều càng khiến người ta chú ý là dưới góc bên phải tấm ảnh có xuất hiện sườn mặt của một cô gái.
Bức ảnh mơ hồ khiến người ta cũng mơ màng suy ngẫm.
Vương Minh vừa thấy tấm ảnh thì lập tức nhắn tin cho Tống Chiết.
Vương Minh: 【 Quá lợi hại, Chiết ca, cái tốc độ này... 】
Vương Minh: 【 Quá trâu 】
Thậm chí còn lên vòng bạn bè cầm đầu hàng loạt bình luận 9999(*).
(*)9999 là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, được dùng để chỉ lời chúc, thường là lời chúc với mong muốn các cặp đôi, cặp vợ chồng mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Một đám người nhảy tới hỏi han: "Tống Chiết bắt đầu yêu đương kìa 9999" "Nữ sinh này là ai thế 9999" "OMG, cậu thoát khỏi danh sách cẩu độc thân rồi sao 9999"
Tống Chiết thấy hàng loạt bình luận 9999 mà không biết phải phản ứng thế nào.
Đành phải bình luận ở phía dưới một câu: "Không phải bạn gái, tôi vẫn đang theo đuổi, cảm ơn."
Ngày hôm sau, Vương Minh gặp được Tống Chiết mới cảm thấy tình yêu đúng là một loại năng lực kỳ diệu.
Nó có thể khiến gương mặt một thiếu niên 18 tuổi trở nên rạng rỡ và tràn sức sống như vậy.
Cậu vẫn còn nhớ mới tháng trước Tống Chiết vẫn luôn trưng ra vẻ mặt u ám, nhìn giống như đóa hoa cao ngạo, lạnh nhạt, không thể tiếp cận.
Tháng này tuy rằng phần lớn thời gian vẫn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt ấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được không khí xung quanh không còn lạnh lẽo như trước.
Trên người tên này tản ra mùi vị nồng đậm của kẻ đang chìm đắm trong tình yêu.
Vương Minh và Tống Chiết hôm nay cùng đến học lớp môn tự chọn.
Cậu tới trước chiếm một chỗ cho Tống Chiết, ngồi chờ Tống Chiết mang đồ ăn sáng tới cho mình.
Hai người đã phân công rõ ràng, hiệu suất cực cao.
Chu Nhã ở chỗ ngồi, chống cằm nghịch điện thoại, cùng mấy người bạn bên cạnh tán gẫu.
Khi Tống Chiết tiến vào, cô không thể tin vào mắt mình
Mấy người bạn của cô cũng không thể tin nổi.
Cô thấy Tống Chiết ngồi trước mình vài hàng ghế đang trò chuyện cùng một nam sinh.
"Tiểu Nhã! Là anh chàng đẹp trai ngày hôm qua đó!" Cô bạn bên cạnh kích động lắc lắc cánh tay cô.
Chu Nhã gật đầu, nhắc nhở: "Anh ấy đã có bạn gái", nhưng ý cười nơi khóe miệng lại không thể che giấu được.
Đây là duyên phận, cô thầm nghĩ.
Cô ta nhìn chằm chằm Tống Chiết suốt cả buổi học.
Anh bị giáo sư gọi lên trả lời vài vấn đề.
Hóa ra anh ấy tên là "Tống Chiết".
Chu Nhã có chút xuất thần.
Lúc tan học, cô nghĩ lần này sẽ không xin phương thức liên lạc của Tống Chiết nữa, mà đi xin của nam sinh đang đi cùng anh.
Quanh co lòng vòng hỏi xem Tống Chiết có phải đang độc thân không.
Ngoài ý muốn chính là nam sinh kia nói Tống Chiết không có bạn gái.
Vương Minh thấy nữ sinh trước mặt khi nghe được Tống Chiết đang độc thân thì hai mắt đều sáng lên.
Cậu nuốt xuống lời nhắc nhở định nói.
Tống Chiết bỏ rơi huynh đệ tìm được tình yêu trước làm cậu cực kì khó chịu, cho nên cậu cố ý để chút phiền toái tìm đến Tống Chiết.
Giúp anh chắn đào hoa sao?
Vương Minh bày tỏ, chuyện này dù muốn cũng đừng có nghĩ tới.
Cậu vừa rời đi, Phương Điềm Điềm nhìn Chu Nhã đang cười vui vẻ, thuận miệng hỏi câu: "Có chuyện gì vậy?"
Chu Nhã lôi kéo tay cô ấy: "Cậu biết không, bạn của Tống Chiết nói anh ấy vẫn đang độc thân! Anh ấy không có bạn gái!"
Phương Điềm Điềm thắc mắc: "Vậy mỹ nữ hôm bữa......?"
Chu Nhã bình tĩnh lại một chút, tự tìm cho mình một cái cớ: "Chắc là để qua loa lấy lệ với chúng ta thôi."
"Điềm Điềm, tớ rất hạnh phúc!" Chu Nhã nhấp môi dưới, "Mặc kệ nữ sinh kia và anh ấy có quan hệ như thế nào, chỉ cần anh ấy còn độc thân thì tớ vẫn có cơ hội."
Phương Điềm Điềm cười, gật đầu: "Tiểu Nhã của chúng ta là viện hoa đó, nhất định có thể!"