*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày sau nàng cũng không cần Phượng Chương vì những sự tình này dây dưa nàng, ở trước mặt nàng giả bộ hổ thẹn hối hận, giả bộ tình thâm nghĩa trọng.

Giả bộ như... Nguyên lai trải qua bể dâu nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Đường Uyển buồn nôn với cái lí lẽ nam nhân quay đầu là bờ.

Một đời này nàng muốn rõ ràng, cùng kết thúc tất cả, sau đó thủ tiết cho Thanh Bình Quận vương.

"Trả tiền?" Thái hậu cười một tiếng, nhìn Đường Uyển lấy dũng khí nghiêm túc mà nhìn mình, cười nói: "Nói như vậy, năm đó Nhị hoàng tử sinh hoạt đọc sách còn được ngươi giúp đỡ?"

"Ta không thèm để ý Lý gia nghèo khó, cũng không thèm để ý hắn có thể thi được công danh làm rạng rỡ tổ tông cho ta vinh quang. Nhưng nếu là hắn cố gắng chờ mong, ta hi vọng cũng có thể trợ giúp hắn."

Đường Uyển nghĩ đến lúc đó mình toàn tâm toàn ý, liền lắc đầu nhỏ giọng: "Hao phí thời gian cùng danh dự, ta có thể không thèm để ý, dù sao chuyện cho tới bây giờ vẫn là câu nói kia, ta rất may mắn không gả cho tiểu nhân đắc chí liền càn rỡ. Thế nhưng ta không thể đáp ứng bạc ta dành dụm cũng trôi theo dòng nước."

Nàng hiển nhiên là một bộ dáng không thèm để ý Phượng Chương, chỉ để ý mình bỏ ra cho Phượng Chương bao nhiêu bạc, để ý bạc nhiều hơn để ý tình cảm nhiều, không tim không phổi như thế, trên mặt La phi đều nhịn không được, không khỏi hùng hổ dọa người: "Hắn thiếu ngươi bao nhiêu bạc, bản cung trả cho ngươi!"

"Ít nhất ba trăm lượng." Đường Uyển tính toán, liền chậm rãi nói.

Có thể đem bạc mình dành dụm cầm về, nàng thật sự rất cao hứng.

"Ba trăm lượng? Chỉ là ba trăm lượng, ngươi liền muốn tới trong cung đòi?!" La phi lần này thật sự muốn ngất đi.

Không những không nghĩ tới, khiến Nhị hoàng tử trước mặt Thái hậu ném mặt mũi đi một lần, cũng chỉ vì ba trăm lượng.

Ba trăm lượng thì tính là thứ gì?

Còn không đáng một cái vòng tay của La phi!

Tiểu thư Đường gia không phóng khoáng như thế, hơn nữa còn bộc trực chí khí tính tiền trước mặt Thái hậu, La phi tức giận đến toàn thân phát run.

"Thế nhưng ba trăm lượng nho nhỏ này, thời điểm lúc trước Nhị hoàng tử từ hôn cũng không trả lại cho ta nha." Đường Uyển dùng một đôi mắt trong suốt nhìn La phi đã tức giận đến nói không ra lời, nhỏ giọng nói: "Rõ ràng hắn đã nói, nói là không ai nợ ai, nam cưới nữ gả không còn liên quan, thế nhưng lại không chịu trả tiền. Có lẽ trong mắt nương nương, ba trăm lượng này không nhiều. Thế nhưng đối với ta một nữ tử khuê các chỉ dựa vào năm lượng bạc nguyệt ngân mỗi tháng mà nói, ba trăm lượng này là ta nhịn ăn nhịn mặc dành dụm được."

Nàng cực kì ôn nhu, thế nhưng lại hung tợn đem tất cả da mặt Nhị hoàng tử đều lột xuống, lộ ra hết thảy chuyện không chịu nổi. La phi không muốn nghe nàng nói thêm nữa, lớn tiếng nói: "Ta cho ngươi một ngàn lượng, ngày sau ngươi phải im lặng!"

"Ta không thiếu nương nương một ngàn lượng kia. Nếu như nương nương coi số tiền này có thể nhục nhã ta, vậy quá coi thường ta."

Đường Uyển lắc đầu nói.

Nàng chỉ cần ba trăm lượng kia của nàng.

Điều này cố chấp đến buồn cười. Thế nhưng không biết làm sao, Thái hậu nhìn dáng vẻ nàng nghiêm túc, lại cảm thấy có chút đau lòng.

Vừa đúng lúc này, bên ngoài liền truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái, lúc sau một người mặc cung trang tím sắc, thiếu nữ minh diễm vô song cười lớn đi đến, thấy La phi đã tức đến đỏ mặt, nàng cười một tiếng, nhìn về phía Đường Uyển nhíu mày nói: "Lời ngươi nói ta ở bên ngoài đều nghe thấy được, ngươi nói không sai, làm cũng không sai. Ta thích ngươi!"

Nàng vừa nói vừa cười với Đường Uyển, thời điểm Đường Uyển còn chưa kịp phản ứng, cung trang thiếu nữ này yên vị ngồi xuống thỉnh an Thái hậu, lúc sau nàng quay người, nâng lên một cái mâm vàng trong tay thị nữ phía sau.

Bên trên mâm vàng là một mâm Kim Nguyên Bảo* kim quang lóng lánh béo ị tròn vo.

*Kim Nguyên Bảo: là thỏi vàng có hình dạng giống như một chiếc thuyền bên trong chở một quả bóng to, người thời xưa đã dùng Kim Nguyên Bảo thay thế cho tiền để trao đổi hàng hóa.



Đường Uyển thấy Kim Nguyên Bảo, ngơ ngác nhìn thiếu nữ này trực tiếp đem mâm vàng nhét vào trong ngực của mình.

Nàng ôm một mâm Kim Nguyên Bảo không biết làm sao, không khỏi lộ ra bộ dáng ngây thơ xin giúp đỡ, tội nghiệp mà nhìn cung trang thiếu nữ.

"Đây là Đại công chúa, luôn hoạt bát." Thái hậu thấy dáng vẻ Đường Uyển ôm mâm vàng không biết làm sao, liền oán trách nói với Đại công chúa: "Ngươi đừng khi dễ hài tử thành thật." Nàng lại nói với Đường Uyển: "Nha đầu này mạnh mẽ, tính tình ngươi ôn nhu, nếu nàng khi dễ ngươi, đến nói với ta, ta làm chủ cho ngươi."

Nàng mắng yêu Đại công chúa, Đại công chúa liền cười tinh nghịch nói: "Ta không khi dễ nàng. Những thỏi vàng này cũng không phải ta muốn cho nàng. Là có người nhìn không được, yêu thương nàng thời gian qua chịu khổ, bởi vậy nhờ ta cầm tới." Nàng vừa nói vừa nhìn Đường Uyển đầu óc đang mơ hồ: "Kêu ngươi tùy tiện xài. Về sau thường xuyên đưa vàng tới cho ngươi."

Đường Uyển càng mờ mịt.

Nàng nghe được cái gì.

Bảo nàng tùy tiện xài vàng?

Ai tốt như vậy?

"Ta, ta không rõ." Nàng kinh sợ nhìn Đại công chúa, hai tay bưng lấy mâm vàng cảm giác đều phát run, nhất thời phá lệ bất an nói: "Vả lại, ta, ta không biết xài tiền."

Nàng nhìn thấy Đại công chúa, nghĩ đến ở kiếp trước nàng kết bạn tâm đầu ý hợp với Đại công chúa, trong lòng không khỏi thân cận mười phần.

Thế nhưng thân cận như vậy cũng không so được với lời nói kinh sợ của Đại công chúa.

Lời này khiến nàng sợ hãi đến mức không biết nên làm gì.

Cái gì gọi là tùy tiện xài đây?

Như ở kiếp trước thời điểm có được toàn bộ Quận vương phủ, kỳ thật Đường Uyển cũng không phải rất thích phung phí.

Nàng đối với mỹ thực cũng không có khát vọng, mà lại là người thủ tiết, không sẽ ăn mặc rực rỡ xinh đẹp trang điểm lộng lẫy, nhóm nữ tử thích y phục đồ trang sức, nhưng thường ngày nàng cũng sẽ rất ít đi chọn mua, phần lớn là trong cung làm gì cho nàng, nàng liền mặc cái đó.

Ngoài ra những sở thích tiêu khiển của Hoàng gia huân quý trong kinh, như nghe kịch nuôi gánh hát, Đường Uyển cũng không có hứng thú.

Ở kiếp trước chính là như thế, một đời này nàng càng không có cơ hội tiêu xài vì Phượng Chương mà nhịn ăn nhịn mặc.

Bởi vậy bưng lấy một mâm Kim Nguyên Bảo trĩu nặng bị yêu cầu tùy tiện xài như thế, bây giờ nàng thực sự không biết nên làm gì.

"Trách không được khiến người lo lắng như vậy. Không nhanh nhận lấy còn muốn vì ngươi lo lắng sao." Đại công chúa nhìn Đường Uyển nhìn mình xin giúp đỡ, không khỏi lẩm bẩm một câu, nghĩ đến thời điểm mình vừa mới bị người khác lệnh tới đưa Kim Nguyên Bảo cũng rất sụp đổ, lại nhìn Đường Uyển liền có mấy phần chung cảm xúc lưu lạc thiên nhai*, trước thỉnh an La phi, vừa cười chào hỏi Lý Mục, liền tựa như quen ngồi thuộc nghiêng đầu nhìn Đường Uyển bên người cười nói: "Ta gọi ngươi A Uyển được chứ?"

*Lưu lạc thiên nhai: Chân trời, chỉ nơi xa xôi

Nụ cười của nàng đặc biệt xán lạn, còn không ở thời điểm lãnh ý cùng bén nhọn như kiếp trước, trong lòng Đường Uyển vui vẻ, nhẹ gật đầu nói: "Được chứ".

Nàng đem mâm vàng đẩy vào ngực Đại công chúa, nhỏ giọng nói: "Vô công bất thụ lộc*, ta không thể nhận vàng của công chúa."

*Vô công bất thụ lộc: Không có công thì không dám nhận thưởng.

"Đã nói không phải ta đưa cho ngươi. Chỉ cần ngươi trải qua thời gian thư thái, vàng này xem như có giá trị."

"Nhưng vàng này là ai đưa chứ?"

"Ngươi đoán đi." Đại công chúa nháy mắt.

Đường Uyển không khỏi nhìn về phía Thái hậu đang cười ôn nhu, lại nhìn Đại công chúa giảo hoạt bên cạnh.

Sao ở thời điểm kiếp trước nàng không nhìn ra được Hoàng gia đều thích làm người khác phỏng đoán chứ?

"Vậy ta không thể nhận." Nàng cảm thấy số vàng này khó giải quyết, trịnh trọng cự tuyệt.

"Được rồi được rồi, là Thanh Bình Quận vương... Phủ đưa đến cho ngươi, ngươi xài đi." Đại công chúa thấy Đường Uyển không chịu nhận số vàng ấy, chỉ sợ mình không công mà lui cầm vàng trở về, làm người đem mâm vàng đều chụp đến trên đầu của nàng, lập tức nói với Đường Uyển.

Lời này khiến Thái hậu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, La phi một mặt mờ mịt, Đường Uyển lại càng thêm mờ mịt hơn nói: "Gia sản phủ Quận vương không phải cũng phung phí như thế nha."

Không phải Thái hậu rất muốn tứ hôn cho nàng, vậy bây giờ nàng liền xem như Thanh Bình vương phi, các quản sự Thanh Bình vương phủ biết được tin tức liền hiếu kính người Vương phi là nàng sao? Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng không thể xài tiền bậy bạ, làm cô vợ nhỏ hoang phí nha.

Thanh Bình Quận vương đã chết trận, còn cưới một Vương phi tùy tiện xài tiền phung phí, Đường Uyển cảm thấy mình cũng không thể tha thứ bản thân.

"Cũng không phải không thể có. Mà đây là Vương phủ bọn hắn nguyện ý cho ngươi tiêu xài." Đại công chúa dụng tâm mê hoặc Đường Uyển.

Nàng cười tủm tỉm, đem người bên ngoài đều lãng quên chỉ chuyên chú nói chuyện với Đường Uyển, Đường Uyển nghĩ, mím miệng đem mâm vàng ôm, thấp giọng nó: "Ta thay Quận vương bảo quản."

Nàng không thể làm cô vợ nhỏ phung phí, khiến Thanh Bình Quận vương chết trận cũng không vừa mắt.

Vàng đến trên tay của nàng, vậy, vậy nàng thay Quận vương giữ vững gia nghiệp, về sau truyền đến trong tay con trai của nàng, khiến Thanh Bình vương phủ nhất định vẫn luôn tiếp tục giàu có.

"... Ngươi biết ngươi là một người duy nhất có thể để hắn đáp ứng tiêu phí sao?" Đại công chúa không nghĩ tới Đường Uyển nhìn dịu dàng ngoan ngoãn yếu đuối, thế nhưng lại cố chấp kiên trì, một gương mặt minh diễm vô song đều đã nhăn lại, nhìn dáng vẻ đặc biệt khổ sở.

Nàng quấn lấy Đường Uyển nói chuyện, La phi một bên liền miễn cưỡng cười nói: " Thanh Bình Quận vương mới chết trận, sao ngươi lại muốn phung phí gia nghiệp Quận vương phủ? Đại công chúa, ngươi cũng đừng làm chuyện như vậy chọc giận tới phụ hoàng ngươi chứ." Nàng trông thấy Đại công chúa thân cận Đường Uyển như thế hết sức bất mãn.

Vả lại Đại công chúa vừa mới cùng Lý Mục thân cận mười phần, suy nghĩ tới giữa nữ nhi cùng nhi tử ruột lại lãnh đạm, trong lòng La phi không biết là tư vị gì.

Đại công chúa nghe lời này khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn Thái hậu, đã thấy Thái hậu cười tủm tỉm uống trà, nhưng không có phản bác câu nói này của La phi.

Ánh mắt nàng xoay chuyển liền nghĩ, lúc sau nhoẻn miệng cười nói với Đường Uyển: "Mẫu phi ta vừa nói rất nhiều chuyện không xuôi tai, bất quá thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, chuyện này ngươi không sai. Ta ủng hộ ngươi."

*thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch, đúng đắn từ xưa tới nay

Sắc mặt La phi vừa mới vì Đại công chúa vào cửa mà có chút chuyển biến tốt đẹp lại trướng như màu gan heo.

"Nếu Nhị hoàng tử nguyện ý trả tiền, ta liền đưa đến những thiện đường ngoài thành." Xem như Đường Uyển yêu cầu Phượng Chương trả tiền, thế nhưng cũng không có hứng thú cầm bạc của hắn làm gì.

Nàng tiết kiệm đã quen, bởi vậy cảm thấy xem như ở hoàn cảnh trong Đường gia cay nghiệt như thế, mình cũng không cần tiêu xài, còn không bằng đem bạc đưa đi thiện đường, nếu có thể làm một chút việc có ý nghĩa cũng tốt.

Nàng một bên tính toán đem Kim Nguyên Bảo đều cất kỹ, không phá sản, cẩn thận tích lũy cho Quận vương phủ, đã thấy bên ngoài lại có hai nội thị* cung kính tiến đến, giơ lên một cái rương gỗ tử đàn to lớn, thời điểm rương rơi xuống đất ầm một tiếng nặng nề làm cho người khác ghé mắt nhìn.

*nội thị: hoạn quan hầu trong cung vua

Trông thấy cái rương lớn này, Thái hậu lộ ra dáng vẻ kinh ngạc.

"Đây là..."

"Đây là cho Đường Nhị tiểu thư. Quận vương... Phủ nói, Nhị cô nương không biết xài tiền, liền đưa trực tiếp như vậy."

Nhóm nội thị một mực cung kính tiến lên mở cái rương ra, trong nháy mắt, phục trang đẹp đẽ, chiếu thẳng vào mắt Đường Uyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play