Nhận được ánh nhìn xem thường của Nguỵ huynh ném qua, Nhiếp Hoài Tang tỏ vẻ không có gì để nói.
Người đương thời xem trọng lễ nghi, tiên môn bách gia càng lấy lục nghệ (gồm lễ, nhạc, bắn cung, toán học, cưỡi xe ngựa và thư pháp) của quân tử để đi đến con đường giữ gìn chính nghĩa. Nhưng đối lập với Cô Tô Lam thị tinh thông mọi thứ theo lời dạy dỗ của gia quy, Vân Mộng Giang thị cơ bản đều có học qua sau đó tuỳ theo sở thích của từng người mà chuyên tâm vào, Thanh Hà Nhiếp Thị bọn họ lại khác biệt rất lớn, chính là tu vi và vũ lực quyết định mọi thứ, khi vũ lực lần lượt được thêm vào, hai môn bắn cung, cưỡi xe ngựa đương nhiên leo lên kế tiếp, còn các thứ khác, biết sơ một chút không quá mất mặt là được.
Làm một công tử ăn chơi trác táng đủ tư cách đứng đầu Nhiếp gia, Nhiếp Hoài Tang đối với một chữ nhạc, cũng là biết qua loa sơ sài, tựa như hắn thích những tranh vẽ kia vậy --- chỉ biết nhìn mà sẽ không tự mình múa bút vẩy mực, nhưng hắn có thể rất kiêu ngạo mà nói, hắn biết nghe và bình phẩm, đại ca hắn thì ngay cả nghe cũng không biết!
Tuy nói rằng đại ca hắn biết gõ trống, nhưng trống đó chẳng có liên quan gì đến nhạc cả. Nhớ năm đó, lúc phụ thân còn sống, đại ca vẫn là một thiếu tông chủ, dẫn dắt môn sinh mới gia nhập Nhiếp gia học đao pháp, mỗi tháng kiểm tra tổng thể giáo trường một lần, các môn sinh chính là theo nhịp đánh trống nhanh chậm của đại ca để luyện đao pháp, sau đó những người không theo kịp tiết tấu hoặc tập sai... Haizz, chuyện này vẫn để lại cho hắn nỗi ám ảnh to lớn biết bao trong những năm học thơ ấu khi ấy á ′_>'
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT