22.
Chẳng qua là hai món một canh đơn giản, vừa không đủ cay đến sảng khoái, cũng không có một vò rượu mạnh nhắm kèm, nhưng Ngụy Vô Tiện lại giống như ăn được món ăn quý hiếm gì đó, chỉ cảm thấy ngon đến cực điểm. Thậm chí không chỉ thỏa mãn về khẩu vị, nếu như phải miêu tả một cách nghiêm túc, thì giống như lúc hắn còn nhỏ, vẫn đang lang thang trên đường phố, mang một đôi giày không vừa chân không biết nhặt được từ lúc nào, đi qua hết con đường này đến con đường nọ, rốt cục nhặt được vỏ trái cây bị người tiện tay ném đi trước cửa nhà nào đó, chính là tâm trạng chiếm được bảo bối này.
Chính bởi vì bảo bối như thế, Ngụy Vô Tiện do dự một lát, mới quyết định chia cho sư tỷ nhà mình, khi nghe sư tỷ lắc đầu nói 'Không', thậm chí âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn bị sư tỷ nhìn ra được, hiển nhiên chút tâm tư nhỏ bé này của mình không thoát khỏi mắt thần của sư tỷ.
Những món ăn này hắn đã mong chờ, từ lúc rửa nguyên liệu nấu ăn, canh chừng lửa, nấu xong đến khi bày ra đĩa, một đám sâu tham ăn đã đói chết trong bụng hắn, mới có thể ăn được vào trong miệng, sao có thể nỡ chia sẻ cho người khác ngoài Lam Trạm của hắn chứ.
Ngoài mặt Ngụy Vô Tiện giả vờ như không có việc gì, lại giống như không nhìn thấy ánh mắt của ba người kia, bao gồm cả Giang Trừng, ngốn một miếng thịt, húp một ngụm canh giống như khoe khoang, thỉnh thoảng lại ăn một miếng củ sen vừa ngon vừa giòn ---- Phần lớn củ sen đó là món chính của Lam Trạm, dù sao cũng cảm thấy sẽ không thể có hình ảnh Hàm Quang Quân cắn miếng thịt gà, cho dù uống say bất tỉnh cũng cảm thấy không thể có được.
Về phần suy nghĩ của mấy người bị hắn khoe khoang trước mắt, mặc kệ chứ.
......

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play