Gần chạng vạng, Ngụy Vô Tiện vẫn nhàn rỗi ngồi ở đó, một bên gác chân, đung đưa, một bên há miệng chỉ đạo lung tung, lúc nhận được tin tức dưới chân núi Loạn Táng Cương có người lạ tới gần, lập tức nhảy dựng lên, dưới ánh mắt ghét bỏ của Ôn Tình, kéo Ôn Ninh cùng nhau vui vẻ đi xuống núi.
Từ sau khi mang mọi người Ôn gia đến Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện triệu mấy trăm con hung thi canh giữ dưới chân núi ngày đêm tuần tra, mấy ngày trước Giang Trừng đến Di Lăng có thể thuận lợi lên núi, vẫn là hắn đặc biệt đánh tiếng trước, ngay cả môn sinh Vân Mộng đi theo cũng không được đi lên.
Lúc này lại có người đến Loạn Táng Cương, hắn đại khái cũng đoán được người tới là ai, Tiết Dương, Lam Trạm nhà hắn, hoặc là người do Giang Trừng phái tới. Đương nhiên chắc chắn không phải bản thân Giang Trừng lại tới, nếu không, hung thi kia đã sớm lui ra để Giang Trừng lên núi rồi.
Tuy rằng lúc này hắn cũng có thể trực tiếp hạ lệnh để cho hung thi ngăn cản lui bước, dù sao số người tới cũng không nhiều lắm, đương nhiên cho dù nhiều cũng không sợ, lúc này không phải đang quá nhàm chán hay sao, lại chưa đến giờ cơm, tìm chút việc làm cho mình cũng không tệ đúng không?
Đến chân núi vừa nhìn một cái, quả nhiên là Tiết Dương, cùng với một nhóm mấy người môn sinh Giang gia rõ ràng đang đối đầu với hung thi chặn đường, nhưng không có vị kia nhà hắn. Nhưng rất nhanh hắn đã không để ý đến một chút thất vọng nảy sinh trong lòng, xua hung thi chặn đường lui lại, Ngụy Vô Tiện gần như là trong mắt phát ra ánh sáng vàng, nhìn chằm chằm vào một vị môn sinh Giang gia ở phía trước trong tay xách một cái vại sành lớn.
Đi đầu là một vị chủ sự được Giang Trừng trọng dụng, nếu không được trọng dụng cũng sẽ không bị phái tới Loạn Táng Cương truyền tin. Nhưng chính là bởi vì được trọng dụng, coi như hiểu rõ khúc mắc giữa Tông chủ nhà mình và vị Di Lăng Lão Tổ này, nên suốt đoạn đường từ lúc xuất phát đến chân núi này mới luôn cực kỳ mất tự nhiên. Nhưng lúc này ông ta đối với chuyện một vại canh sườn hầm là đã có thể "mua chuộc" một Lão Tổ nào đó, chỉ sâu sắc cảm thấy chút mất tự nhiên kia của mình hẳn là nên vo viên lại đút cho chó mới đúng.
Chủ sự cứ như thế giữ trạng thái tâm trí lơ đãng, tiếp nhận vại sành to từ trong tay môn sinh phía sau, rồi đưa cho Di Lăng Lão Tổ đã đi tới trước mặt, "Ngụy ..." công tử. Hai chữ "công tử" phía sau bị ông ta nuốt trở về khi nhìn thấy người này chỉ tiến đến gần vại sành đã lộ ra biểu tình mê mẩn, chảy nước miếng lòng thòng. Đoán chừng hiện giờ, Ngụy công tử hẳn là không có được nửa điểm nhàn rỗi để nghe ông ta nói chuyện đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT