[Tuy nói ngực bị đâm một kiếm, nhưng Giang Trừng cũng không đến mức mất mạng ngay... Y không thích bị người khác đỡ, nói với Kim Lăng "Mau cút." Kim Lăng biết y còn đang giận mình chạy lung tung, tự cảm thấy đuối lý không dám chống đối. Tiếng sủa như điên của con linh khuyển lông đen kia từ xa truyền đến, đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, Kim Lăng giật mình... hét: "Tiên Tử chạy mau, bọn chúng muốn giết ngươi!"
Lát sau, Tô Thiệp đội cơn mưa to quay trở về, giận không thể dằn được... Oán hận nói: "Thuộc hạ bất lực. Con chó này thế mà... thấy tình thế không dễ đánh lại liền lập tức chạy trốn, còn chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai khác!" Kim Quang Dao lắc lắc đầu, nói: "Sợ nó sẽ còn dẫn thêm người tới. Bên này phải đánh nhanh rút gọn". Tô Thiệp nói: "Đám phế vật này! Ta đi vào đốc thúc."
Kim Lăng thì nhẹ nhàng thở ra... Do dự một lát, nói với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, còn tấm đệm nào không?"... Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ đứng lên, đẩy tấm đệm y đang ngồi qua. Kim Lăng vội nói: "Cảm ơn! Không cần đâu, ta vẫn nên lấy tấm đệm của mình..." Lam Vong Cơ nói: "Khỏi." Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Hai người nghiêm trang ngồi chung trên một tấm đệm, thế mà cũng không chen chúc lắm... Kim Lăng gãi gãi đầu, kéo Giang Trừng qua ngồi. Tự mình ấn huyệt vị trên ngực để ngăn máu chảy, sau khi ngồi xuống, Giang Trừng ngước mắt lên, liếc nhìn hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở bên kia một cái, nhưng rất mau lại rũ mắt xuống, sắc mặt nặng nề, không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, từ hậu điện truyền đến một tiếng kêu mừng rỡ như điên: "Tông chủ! Đào tới rồi! Đã lộ ra một góc!" Sắc mặt Kim Quang Dao giãn hẳn ra, rảo bước đi về phía hậu điện, nói: "Nhanh chóng tiếp tục! Ngàn vạn lần cẩn thận. Thời gian không còn nhiều lắm"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT