[Giang Trừng trợn trắng mắt, thầm nói "Ngươi cũng biết", ánh mắt lại dời trở về trên thân kiếm. Nguỵ Vô Tiện nói: "Thanh kiếm này của ngươi mỗi ngày phải lau mấy lần?" Giang Trừng nói: "Ba lần. Kiếm của ngươi đâu? Bao lâu rồi không lau?"
Nguỵ Vô Tiện cầm quả lê cắn một miếng, nói: "Vứt trong phòng, một tháng lau một lần là đủ".
Giang Trừng nói: "Sau này, mấy trường hợp lớn như đi săn hoặc Hội Thanh Đàm đừng có lại không mang kiếm, tạo sẵn cái cớ không có gia giáo cho người ta túm được". Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi cũng không phải không biết, con người của ta ghét nhất là người khác ép ta. Càng ép ta thì ta càng không muốn làm, cho dù không có kiếm, có thể làm gì được ta?"
Giang Trừng liếc ngang nhìn hắn một cái. Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Hơn nữa ta không muốn một đám người không quen biết kéo đi so kiếm luận bàn, kiếm của ta ra khỏi vỏ là phải thấy máu, trừ phi đưa hai người cho ta giết, bằng không ai cũng đừng hòng làm phiền ta. Dứt khoát không mang theo, có lần đầu thì lần sau sẽ ổn, yên tĩnh khoẻ người". Giang Trừng nói: "Trước kia không phải ngươi rất thích khoe kiếm pháp trước mặt người khác hay sao".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT